Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-06-10 14:48:50
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Càng quan trọng hơn nữa là, cô ấy nghe ra được ẩn ý sau câu hỏi của Mễ Hinh. Thời buổi này, hỏi xem một nam sinh có thân thiết với nữ sinh nào không, chẳng phải là cách nói bóng gió về việc họ có đang lén lút hẹn hò yêu đương hay không sao?

 

Vậy thì, chuyện này tuyệt đối không thể nói bừa được! Không có bằng chứng thì tất cả chỉ là bịa đặt, là bôi nhọ cả!

 

Chương Vận Nghi là bạn tốt của cô ấy, cô ấy càng không muốn có bất cứ tin đồn vô căn cứ nào liên quan đến Chương Vận Nghi. Thế nên cô ấy quyết đoán nói với Mễ Hinh rằng cô ấy không biết, cô ấy không thấy gì cả, mà không thấy nghĩa là không có!

 

“Chị Giai, làm sao thế? Đờ ra à?” Chương Vận Nghi không hề bất ngờ mà vừa thua thảm hại trong cuộc quyết đấu với Chu An Kỳ, đang định tìm đồng minh thì thấy Đới Giai đang đăm chiêu như thể đang giải một bài toán siêu khó, bèn vội vàng gọi.

 

Sau khi Đới Giai hồi phục tinh thần thì nhìn về phía Chương Vận Nghi, suy nghĩ cũng dần trở nên sáng tỏ.

 

Cô ấy thực sự không biết, cũng thực sự không thấy gì cả.

 

Vậy thì cô ấy còn nghĩ ngợi gì nữa chứ? Không chút do dự, cô lập tức gạt bỏ chuyện này ra khỏi đầu, không thèm nghĩ nữa, gia nhập vào cuộc chiến gối hai chọi một.

 

-

 

Lại là một buổi sáng tự học.

 

Từ Thi Thi đang ngủ gà ngủ gật, thì nghe thấy tiếng “răng rắc răng rắc”, như radar được kích hoạt, cô ấy lập tức xác định được nguồn phát ra âm thanh: Chương Vận Nghi vừa học bài vừa lén ăn bánh quy. Cô ấy chậm rãi lên tiếng, giọng điệu như ma quỷ: “Chương Vận Nghi, ăn mảnh hả?”

 

“...” Chương Vận Nghi cực kỳ cạn lời, “Chẳng phải là cậu đang ngủ sao?”

 

“Mau chóng nộp đồ ra đây!” Từ Thi Thi không hề khách sáo mà chìa tay ra.

 

Chương Vận Nghi đành phải miễn cưỡng lấy ra một gói bánh nhỏ đưa cho cô ấy, như thể đang trao đổi hàng cấm, vừa phải tránh giáo viên đang đi tuần trên bục giảng, vừa phải đề phòng Thẩm Minh Duệ ngồi sau lưng.

 

“Cái gì đây?” Từ Thi Thi nhận lấy, “Hàng Nhật à?”

 

“Chuẩn luôn.”

 

Từ Thi Thi xé mép túi, ngay lập tức biểu diễn màn ăn bánh nhanh như bão cuốn. Một gói nhỏ chẳng thấm vào đâu, cô ấy lại chìa tay ra: “Còn nữa không? Đói quá.”

 

Chương Vận Nghi vỗ vào lòng bàn tay cô ấy một, bực bội nói: “Hết rồi! Chỉ có hai gói thôi!”

 

Mà hai gói này còn là do lớp trưởng cho cô nữa.

 

Sáng nay, khi bước ra khỏi ký túc xá, cô tình cờ gặp được anh. Sau khi chào buổi sáng xong, anh đã đi được vài bước nhưng lại quay lại, lấy từ túi ra hai gói bánh quy hỏi cô có muốn ăn không.

 

Cả hai không ai nhắc lại chuyện hôm trước bên ngoài nhà vệ sinh nữa.

 

Nhưng mà cô đoán, chuyện khiến anh bực bội chắc là cũng qua rồi, anh đã trở lại bình thường rồi.

 

Nể tình cái bánh quy, cô quyết định sau này sẽ không chọc phá cây phát tài của công ty anh nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-53.html.]

 

Hôm nay, không khí trong lớp sôi động khác thường. Thứ bảy tuần trước mọi người phải học bù, không thể về nhà, cuối cùng hôm nay cũng được nghỉ, ai nấy đều vô cùng mong đợi. Nhưng niềm vui này của bọn họ lại chẳng hề liên quan gì đến Chương Vận Nghi cả, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, mỗi tuần cô đều sẽ phải đi học thêm hai buổi. Sau khi nghe ngóng thông tin về lớp học thêm từ Trần Khoát, cô đã gọi điện về cho bố mẹ. Dù bà Doãn vô cùng nghi ngờ cô tham gia lớp học thêm vì có nam sinh cô thích, nhưng cuối cùng bố mẹ vẫn đồng ý và đóng tiền cho cô đi học thử vài buổi.

 

Tiết học cuối cùng sắp bắt đầu, cô lại đến bàn Trần Khoát để xác nhận chuyện ăn trưa vào chủ nhật.

 

Phí Thế Kiệt khá là hào hứng: “Ngày mai tớ không định ăn sáng đâu, phải để bụng trống đi ăn cho sướng chứ!”

 

Chương Vận Nghi dở khóc dở cười: “Không được, bữa sáng cậu nhất định phải ăn. Cậu chỉ là búp bê ăn theo của lớp trưởng thôi.”

TBC

 

“Hôm nay cậu đi học thêm à?” Trần Khoát xoay bút, hỏi cô, “Đi xe buýt hả?”

 

“Không phải.” Cô lắc đầu, “Hôm nay bố tớ đến đón.”

 

Trần Khoát ừ một tiếng, cây bút trong tay rơi xuống bàn. Anh nhặt lên, không nghịch nữa mà mở bài thi ra, bắt đầu nghiêm túc sửa lỗi sai. Nhưng khi Chương Vận Nghi nói chuyện với Phí Thế Kiệt và Đới Giai, thỉnh thoảng anh lại vô thức ngẩng đầu lên, nghe được vài câu, rồi lặng lẽ không nói gì cả.

 

Sau giờ tan học, Trần Khoát vẫn hẹn gặp Vương Tự Nhiên ở trung tâm thương mại, ăn tối qua loa rồi cùng nhau đến quán cafe internet quen thuộc. Đối với anh mà nói, hôm nay chẳng khác gì những buổi tối thứ bảy trước đó cả. Nhưng khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, đi được một đoạn, thì anh dần cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Anh bước chậm lại, quay đầu nhìn, nhưng thoạt nhìn trông cũng chẳng có gì bất thường cả. Cách vài mét phía sau là mấy nam sinh trạc tuổi anh. Liếc mắt nhìn qua cách ăn mặc của họ, trông không giống dân chơi bời lêu lổng lắm. Nhưng đúng lúc anh đang định thu ánh mắt về, thì anh bỗng nhiên khựng lại.

 

Bởi vì từ phía sau đám người đó, một nam sinh cao ráo bước ra.

 

Cậu ấy mặc áo khoác gió màu đen, mà trùng hợp làm sao, anh đã từng gặp người này hai lần rồi.

 

Lý Gia Việt có thị lực khá tốt, vốn định ôm tâm thái “người không biết thì không có tội”, thậm chí còn lười chẳng muốn đến đây một chuyến. Nhưng ngay giây phút bốn mắt chạm nhau, cậu ấy đã lập tức khẳng định Trần Khoát biết cậu ấy, và nhất định là biết rõ sự tồn tại của cậu ấy. Lập tức, cơn giận trong lòng bùng lên, càng giận hơn là... Nhận ra cậu ấy rồi, hơn nữa bên cạnh cậu ấy còn có năm người, vậy mà tên nhóc này lại không hề bỏ chạy ư?

 

Nếu đây không phải là khiêu khích, thì là gì nữa?!

 

“Bình tĩnh!” Vu Khải thấy cậu ấy sải bước tiến về phía trước, vội vàng túm lấy cánh tay cậu ấy, sốt sắng nhắc nhở đến mức mí mắt cứ giật giật liên hồi, chỉ muốn nhắc nhở cậu ấy rằng: đừng quên mục đích hôm nay bọn họ đến đây, chỉ là nói chuyện cho rõ ràng trước, có thể giải quyết bằng lời nói thì tuyệt đối không động tay động chân. Lỡ đâu tên này nhát gan thì sao?

 

Nam sinh đứng sau Vu Khải dè dặt lên tiếng: “Anh Việt không nghe nổi hai chữ “bình tĩnh” này đâu...”

 

Dựa theo suy đoán không đáng tin cậy của bọn họ, thì có lẽ lúc bị Chương Vận Nghi chia tay, cô đã nói câu này, thành ra cậu ấy có bóng ma tâm lý.

 

Lý Gia Việt tính tình thẳng thắn, lại dễ xúc động. Về chiều cao, cậu ấy hoàn toàn đè bẹp Vu Khải chỉ cao một mét bảy. Cậu ấy trừng mắt: “Cậu thử nói hai chữ đó thêm một lần nữa xem?!”

 

Vu Khải dùng hết sức bình sinh để cản cậu ấy lại, không quên nhắc nhở: “Cậu còn muốn theo đuổi lại Chương Vận Nghi nữa không?”

 

Những lợi này cũng lọt vào tai Trần Khoát. Trong vài giây ngắn ngủi, sự lãnh đạm trên gương mặt anh thoáng chốc trở nên hoảng hốt.

 

Vu Khải vẫn còn đang khổ sở tận tình thuyết phục Lý Gia Việt, còn mấy người phía sau thì thì thầm như ruồi vo ve: “Anh, cậu ta đang tới, cậu ta đang đi về phía chúng ta kìa — Có đánh không đây?”

 

Câu này khiến cho cậu ấy tức đến suýt hộc máu. Bọn họ là người văn minh, đánh cái gì mà đánh? Không phải là đang đổ thêm dầu vào lửa sao?

 

Nào ngờ, ngay giây tiếp theo, phía sau lập tức vang lên một giọng nói trầm ổn: “Theo đuổi lại cô ấy? Là có ý gì?”

Loading...