Vu Khải giật b.ắ.n cả mình.
Cậu ấy cao một mét bảy, bị kẹp giữa hai người cao hơn một mét tám hùng hùng hổ hổ, trông có vẻ nhỏ bé, đáng thương và bất lực vô cùng.
Đừng nói đến Lý Gia Việt, mà ngay cả một kẻ đứng ngoài cuộc như cậu ấy cũng cảm thấy bực bội vì cái giọng điệu chất vấn đầy mỉa mai này của Trần Khoát. Đùa đấy à, thằng nhóc nhà cậu cũng ngầu ghê nhỉ? Còn dám hỏi “là có ý gì” nữa cơ à? Như thế nào, chẳng lẽ còn phải xin phép cậu ta trước chắc?
Lý Gia Việt nghe xong mà trong đầu như nổ “ầm” một tiếng, siết chặt nắm đấm, sắc mặt đanh lại.
Vu Khải phản ứng nhanh, giơ tay ra, cố dùng thân hình gầy gò của mình làm lá chắn ngăn cậu ấy lại, đồng thời không quên nghiêng đầu quát Trần Khoát: “Cậu đừng tưởng bọn tôi không dám động tay với cậu!”
“Các cậu nói rõ ra xem nào.” Trần Khoát đứng ngược sáng, hơn nữa đây lại là buổi tối, khiến người ta khó mà nhìn rõ được biểu cảm của anh. Nhưng giọng điệu của anh không hề mang ý khiêu khích gì cả, mà là một sự kinh ngạc bị kìm nén, xen lẫn chút vội vàng. “Theo đuổi lại cô ấy, nghĩa là sao?”
Lý Gia Việt tức giận đến mức mắt tối sầm.
Không ai có thể chịu đựng nổi khi tình địch đứng trước mặt mà còn dám ngạo mạn, không coi ai ra gì mà trắng trợn khiêu khích như thế này cả! Đây là coi như cậu ấy đã c.h.ế.t rồi sao!
Cậu ấy hất tay đẩy Vu Khải ra. Lúc con người đang trong cơn nóng giận thì sức lực vô cùng lớn, Vu Khải bị đẩy ra một cách dễ dàng, suýt nữa thì đã ngã sõng soài chổng vó xuống đất, may mà có đám đàn em đỡ lấy.
Không còn Vu Khải ngăn cản, cậu ấy tiến lên, túm chặt cổ áo Trần Khoát. Cậu ấy đúng là kiểu người hay vấp váp ở những thời khắc quan trọng. Khi vô tình nghe được từ bạn học cũ rằng lớp trưởng lớp Chương Vận Nghi theo đuổi cô ráo riết, quan hệ có vẻ đang tiến triển tốt đẹp, cậu ấy tức đến mức ngày nào cũng chửi thề ba trăm lần mà không câu nào giống câu nào, có thể khiến người ta c.h.ế.t vì bị chửi sấp mặt!
Thế nhưng bây giờ thật sự đối diện với Trần Khoát, cậu ấy lại không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Hoàn toàn là vì bị chọc tức, tức đến mức sắp c.h.ế.t luôn rồi, tức đến mức không nói nổi, sợ mình vừa mở miệng ra thì chỉ có thể lắp bắp “mày, mày, mày...”, thà im luôn, dùng nắm đ.ấ.m nói chuyện còn có tác dụng hơn.
Trần Khoát hoàn toàn không hiểu Lý Gia Việt đang giận cái gì, nhưng khoảng thời gian này anh cũng không dễ chịu gì, cộng thêm câu hỏi của mình không có được câu trả lời chính xác, anh cũng bực bội không kém. Vì vậy, khi Lý Gia Việt vung nắm đ.ấ.m định đánh tới, anh chẳng những không né, mà thậm chí còn không có ý định tránh.
Tránh cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-54.html.]
Anh cứ không tránh đấy, muốn đánh thì đánh đi.
Khi Vu Khải định thần lại, nhìn thấy hai người trước mặt chẳng thèm bước qua giai đoạn “đe dọa”, mà trực tiếp lao vào đánh nhau, cậu ấy cũng tối sầm mặt mày. Người bên cạnh vẫn còn lắm lời lẩm bẩm: “Làm, làm sao lại đánh nhau luôn rồi! Anh à, tụi mình có cần nhảy vào không? Khi nào thì xông lên? Có lên hay không đây?”
“Lên cái gì mà lên! Cậu đang đòi mạng à, tính đi viếng mồ mả à?!” Vu Khải bực tức quát.
Bây giờ vẫn chưa phải là quá muộn, thỉnh thoảng vẫn có người qua lại. Vu Khải chỉ cảm thấy đau đầu không thôi, vừa tức vì sự nóng nảy của Lý Gia Việt, vừa giận cái thái độ vênh váo của Trần Khoát. Bây giờ mọi chuyện đã hoàn toàn không đi theo kế hoạch ban đầu của cậu ấy nữa. Cậu ấy nhìn lại lần nữa, phát hiện hai người kia dường như đều đang giận đến mất kiểm soát, vì thế chẳng ai chiếm được ưu thế cả.
...
Vài phút sau, Vu Khải vẫn quyết định bảo mấy người bạn của mình xông vào kéo bọn họ ra. Cả hai đều có vẻ lôi thôi, lếch thếch, dù sao thì cũng là tuổi trẻ bồng bột, ra tay không biết nặng nhẹ.
“Này, anh bạn.” Vu Khải ra hiệu với đám bạn, nhất định phải giữ chặt Lý Gia Việt, nhưng đồng thời cũng phải đề phòng tên Trần Khoát kia, “Cậu có biết nói lý lẽ không hả? Anh em tôi với Chương Vận Nghi vốn đang tốt đẹp, còn hẹn nhau sau kỳ thi đại học sẽ đi chơi với nhau nữa, vậy mà đột nhiên cô ấy lại không thèm để ý tới cậu ấy nữa. Hôm nay tụi tôi tới đây chỉ muốn hỏi cậu một chút cho rõ ràng, vậy cũng là quá đáng à?”
Trần Khoát đang cố gắng điều hòa hơi thở dồn dập của mình. Nghe vậy, anh ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Vu Khải chằm chằm. “Vậy là bây giờ bọn họ không còn quan hệ gì nữa?”
Đến cả Vu Khải cũng nhíu mày khó hiểu.
Câu này là có ý gì? Nghe như một câu dò hỏi, nhưng giọng điệu lại rất bình thản, làm người ta mơ hồ không rõ.
“Vậy thì chẳng còn gì để nói với mấy cậu cả.” Trần Khoát lùi lại một bước, chỉnh lại quần áo, giọng điệu cũng trở nên xa lạ và lạnh nhạt hơn rất nhiều, hoàn toàn coi bọn họ như người dưng nước lã. “Tôi đi đây, đừng có bám theo. Nếu còn lần sau, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Sau khi dứt lời, anh cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của bọn họ, giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, xoay người bước đi dứt khoát.
Không một ai lên tiếng, cũng chẳng ai đuổi theo chặn đường anh. Những người còn lại chỉ biết nhìn nhau đầy ngơ ngác.
Khoan đã, hôm nay ai mới là người đe dọa ai vậy?
TBC
Sao có cảm giác vai trò bị đảo lộn thế này?