Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:07:55
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chủ nhật là ngày hạnh phúc nhất trong tuần của Chương Vận Nghi.
Cô có thể ngủ nướng đến hơn 9 giờ, sau đó tỉnh dậy thưởng thức bữa sáng tình yêu do mẹ chuẩn bị. Ăn no bụng rồi, cô lại đạp xe đi dạo một vòng, mà thường thì điểm đến sẽ là nhà bà nội hoặc nhà bà ngoại. Có những chuyện, chỉ khi đã hai mươi bảy tuổi rồi cô mới thực sự hiểu được. Năm cô mười bảy tuổi, cả bốn ông bà vẫn còn khỏe mạnh, ăn uống ngon miệng, tinh thần minh mẫn. Nhưng chỉ mười năm sau, dường như có một nút tua nhanh được ấn xuống trong cuộc đời ông bà vậy.
Tốc độ già đi của họ nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ trưởng thành của cô.
Cô vẫn chưa kịp trở thành một người trưởng thành giỏi giang, mà tóc của ông bà đã bạc trắng đi rất nhiều, tai nghe không còn rõ, lưng cũng dần còng xuống.
Sống lại một lần nữa, cô có thêm mười năm, và cô không muốn lãng phí.
So với một cô bé mười bảy tuổi thực sự, cô kiên nhẫn hơn rất nhiều. Cô ngồi xem tivi cùng ông bà, hoặc chỉ đơn giản là bê một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh nhặt rau, nghe họ kể đi kể lại những câu chuyện thời thơ ấu của cô, không hề chê phiền mà lắng nghe hết những lời dặn dò lặp đi lặp lại. Cô lắng nghe rất chăm chú, sau đó gật đầu thật mạnh.
Ăn trưa xong, cô sẽ đạp xe về nhà, thu dọn cặp sách cùng một ít đồ đạc, rồi nặng nề lê bước đến lớp học thêm.
Hôm nay, sau khi trở lại trường, cô không nán lại ký túc xá mà đi thẳng đến lớp học. Cô đặt từng chiếc phong bì đã ghi tên lên bàn của từng bạn học. Một số bạn học đã đến lớp, vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà nhận lấy phong bì, không ngờ là cô lại chu đáo đến vậy, còn chọn cả phong bì đẹp thế này.
“Oa!!”
Nhậm Tư Mẫn lập tức đổ ảnh ở trong phong bì ra xem, trầm trồ khen ngợi không dứt: “Chụp đẹp quá đi mất! Trông rất tự nhiên, tớ thích lắm!”
Nếu đã khen cô, thì cô cảm thấy không hề mệt mỏi chút nào!
Chương Vận Nghi hào hứng ngồi sụp xuống bên cạnh cô bạn: “Cậu thật sự thích chứ? Tớ cũng thấy đẹp lắm!”
Mấy cô gái xung quanh cũng xúm lại, hào hứng trao đổi và bàn luận về những tấm ảnh. Chỉ trong một thời gian ngắn, không khí trong lớp bỗng trở nên rộn ràng hẳn lên. Bạn học nào trong lớp cũng đều có ảnh chụp riêng, đều là do Chương Vận Nghi tỉ mỉ lựa chọn ra. Có thể dự đoán được là tiết tự học tối nay, mọi người đều sẽ không thể tập trung học hành được nữa, ai bảo vừa nhận được ảnh mới ra lò chứ.
Cán bộ lớp Tôn Khải Toàn cũng cảm thấy rất bất ngờ. Đúng là chỉ trách cậu ấy có mắt không tròng, trước giờ chưa từng nhận ra Chương Vận Nghi lại tháo vát đến vậy.
Cậu ấy cũng không hề ngại ngần mà ca ngợi cô hết lời, khen này khen kia, cuối cùng cảm thấy hơi tiếc nuối: “Chương Vận Nghi, cậu giỏi như vậy sao không nói sớm chứ?”
Nếu biết trước thì những kỳ đại hội thể thao trước của lớp 3 đã có thể đã tổ chức hoành tráng hơn, làm mấy lớp khác lóa mắt rồi.
Chương Vận Nghi trợn trắng mắt, tức giận nói: “Chính vì đây là kỳ cuối cùng, nên tớ mới phải khiến mọi người nhìn mình bằng con mắt khác chứ.”
Chứ nếu còn nhiều kỳ nữa, thì cô đã sớm chọn cách thoải mái nhất mà nằm dài tận hưởng rồi. Cô đâu phải kiểu người thích tự làm khổ mình đâu!
Cô vẫn còn một phong bì quan trọng chưa gửi đi.
Sau khi trò chuyện tán gẫu với các bạn xong, cô lại tranh thủ ghé qua văn phòng giáo viên, cuối cùng cũng bắt được cô Triệu. Lúc này, cô Triệu cũng vừa mới ăn tối xong, đến trường làm việc, chưa kịp uống ngụm nước nào thì đã nghe thấy tiếng gọi vang dội từ cửa: “Cô Triệu ơi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-74.html.]
Cô Triệu ngẩng đầu khỏi chồng sách vở cao ngất, nhìn thấy học trò của mình thì ra hiệu: “Vào đây đi.”
Chương Vận Nghi giấu phong bì ra sau lưng, hai tay khoanh lại, chậm rãi bước vào. Cô chưa mở miệng mà ánh mắt đã tràn đầy ý cười.
“Có chuyện gì à?” Cô Triệu hỏi, “Xin nghỉ phép sao?”
Chương Vận Nghi: “…?”
Cô cảm thấy tổn thương. Cô đã thay đổi không ít rồi mà, sao ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt của quá khứ thế chứ?
“Không phải mà!” Cô lại nhìn cô Triệu cười, “Cô đoán thử xem!”
Cô Triệu suy nghĩ một lúc, chợt hiểu ra: “Ảnh đã được rửa xong rồi à?”
“Đúng rồi ạ.” Chương Vận Nghi nhanh chóng lấy phong bì từ sau lưng ra như đang dâng lên báu vật, “Cô Triệu, cô khác với mấy bạn học kia nha, cô được hưởng đặc quyền đó, mọi người chỉ có một tấm ảnh đơn, còn cô có hẳn hai tấm đó!”
TBC
Ai bỏ tiền, người đó chính là ông chủ.
Cô Triệu nhận lấy, đang định mở ra xem thì thấy Chương Vận Nghi sắp chuồn mất, đành phải đặt xuống bàn rồi gọi cô lại: “Em từ từ đã.”
Chương Vận Nghi cứ tưởng là cô Triệu lại muốn khen mình, lập tức đứng nghiêm chờ nhận lời khen. Ai dè, câu đầu tiên của cô ấy lại khiến lòng cô cảm thấy lạnh băng như uống phải ly Sprite đá: “Mấy ngày nữa là thi giữa kỳ rồi, ôn tập thế nào rồi?”
“…” Nụ cười của Chương Vận Nghi dần tắt ngúm, mặt mếu máo: “Cô ơi…”
Cô sai rồi.
Đáng lẽ cô nên nhường cơ hội nịnh nọt này cho Tôn Khải Toàn mới phải, như thế thì cậu ấy sẽ còn mua tặng cô một chai hồng trà đá mát lạnh.
Tuy trong lòng cô Triệu đang buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Thi cho tốt vào, ngã ở đâu thì nhanh chóng đứng lên ở đó. Không ai có thể đỡ em dậy được, em phải tự tìm cách thôi.”
Nếu có thể giúp được, thì từ phụ huynh đến thầy cô đều sẵn sàng làm thay học trò.
Nhưng mà nhìn học sinh cứ dậm chân tại chỗ hoặc thụt lùi, trong lòng họ còn sốt ruột hơn, miệng muốn nói nhiều lắm nhưng lại không dám nhiều lời, sợ gây áp lực tiêu cực cho học sinh.
Chương Vận Nghi cúi đầu, rầu rĩ đáp nhỏ: “Em biết rồi ạ.”
Cô Triệu dịu giọng lại, mở ngăn kéo lấy ra một quả cam đưa cho cô: “Trở về đi, lần đại hội thể thao này em đã vất vả rồi, công tác tổ chức cũng tốt lắm, ghi công cho em đó.”
Chương Vận Nghi cầm lấy quả cam, vui vẻ hẳn lên. Bước ra khỏi văn phòng, cô còn giơ cam lên mũi hít hà, thơm quá.
…