Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 80
Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:09:20
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới tán ô trong suốt, chàng trai cứng đờ cố giữ khoảng cách với cô gái, căn bản là không dám đứng gần cô quá, đến mức nửa bên vai đã bị mưa hắt ướt mà vẫn không nhận ra.
Chương Vận Nghi cầm ô, vẻ mặt tự nhiên mà phỉ nhổ ông chuyên gia với anh: “Tớ đã xem dự báo thời tiết rồi, càng về sau sẽ càng lạnh hơn, làm gì có chuyện mùa đông ấm áp chứ. À, nghe nói lãnh đạo trường đang định lắp máy sưởi trong lớp, nhưng vì tin tức này mà hủy bỏ kế hoạch rồi, chuyện này có đúng không thế?”
Kiếp trước sau khi tốt nghiệp, cô cũng không để ý nhiều đến trường cũ. Chỉ nhớ mang máng là Đới Giai đã từng nhắc qua một câu, hình như hai hay ba năm sau khi bọn họ ra trường, mỗi lớp đều được lắp điều hòa.
Dù sao thì chuyện tốt cũng chẳng bao giờ đến lượt bọn họ, đúng là huyền bí thật đấy.
“Không có đâu.” Trần Khoát cảm thấy yết hầu mình hơi khô khốc, “Mấy tin đồn nhảm thôi.” Thật ra thì chính bản thân anh cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ướt mưa có chút lành lạnh. “Mùa đông ở Giang Châu không đến mức phải lắp máy sưởi đâu.”
Câu này, Chương Vận Nghi rất không thích nghe.
Cô nghiêng đầu, trừng mắt lườm anh một cái: “Mùa đông Giang Châu mà không lạnh á?”
Rõ ràng là lạnh đến thấu xương luôn ấy chứ, cô thường xuyên phải đến sau nửa đêm chân mới ấm lên được.
Vậy mà anh còn dám nói không lạnh, phạt anh mùa đông năm nay không được mặc áo phao, xem sau này anh có còn dám nói linh tinh nữa không.
Trần Khoát không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, nhưng cuộc đối thoại này lại kéo anh quay trở lại thực tại. Lúc bấy giờ anh mới chú ý thấy cô cầm ô có vẻ hơi vất vả, bèn rút tay khỏi túi áo, đặt lên cán ô, ngay trên bàn tay cô. Giọng anh trầm thấp: “Để tôi cầm cho.”
Chương Vận Nghi có thể cảm nhận được lực tay nắm cán ô của anh, cũng không nghĩ gì nhiều, thoải mái buông tay, tận hưởng sự nhàn nhã này.
Đề tài rốt cuộc thì mùa đông Giang Châu có lạnh hay không, cô cũng quên mất luôn. Mà anh cầm ô cũng theo bản năng mà hơi nghiêng về phía cô. Chẳng bao lâu sau, cả hai đã đến căng tin ấm áp. Vì có mục đích khác nhau, nên Trần Khoát vẫn chọn ba món như thường lệ: sữa, trứng và bánh bao thịt. Còn Chương Vận Nghi thì từ tối qua đã nghĩ sẵn là sẽ ăn gì, nên không hề do dự chạy thẳng đến quầy khác, gọi một phần bánh trứng và tàu hũ nước đường. Sáng sớm trước giờ tự học, căng tin vắng vẻ, chỗ ngồi còn rất nhiều. Chương Vận Nghi vừa cắn một miếng bánh trứng, chưa kịp nuốt xuống, đã thấy có người ngồi đối diện mình.
Cô ngạc nhiên nhìn Trần Khoát, cứ tưởng anh đã đi rồi. Trước nay anh chưa bao giờ ở lại căng tin quá lâu, lần nào cũng mua xong rồi đi thẳng về khu giảng đường, đứng ngoài hành lang ăn sáng. Hôm nay là thế nào đây?
Còn chưa kịp hỏi khỏi miệng, cô đã thấy cây dù trong suốt được mình treo bên cạnh, lập tức hiểu ra, ồ đúng rồi, bên ngoài vẫn đang mưa mà.
Cách đó không xa, một nữ sinh tóc ngắn vừa ăn cháo vừa nhỏ giọng đọc bài. Chương Vận Nghi dựng tai lên lắng nghe, nhận ra đó là mấy từ vựng tiếng Anh, không khỏi âm thầm bội phục. Chăm chỉ quá trời! Nhưng cô đã nhanh chóng dời sự chú ý về lại bữa sáng của mình, uống vài ngụm tàu hũ nước đường, cảm thấy cả người ấm áp hẳn. Đôi mắt lười biếng của cô rơi xuống người Trần Khoát, lúc này anh đang chăm chú bóc vỏ trứng, động tác đơn giản vậy mà toát ra vẻ nghiêm túc lạ kỳ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu lên. Thấy cô đang nhìn mình, anh cũng theo ánh mắt ấy cúi đầu, hơi sững lại vài giây, sau đó đưa quả trứng đã bóc sạch qua, hỏi: “Cậu muốn ăn không? Cho cậu này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-80.html.]
“Không không không.” Cô lắc đầu như trống bỏi. “Đúng rồi, lớp trưởng, cậu muốn thi vào trường đại học nào thế?”
Mặc dù cô là người hỏi anh, nhưng thực ra cô còn biết rõ hơn cả anh, cuối cùng anh sẽ đỗ vào Thanh Đại.
Dường như Trần Khoát có chút ngạc nhiên khi cô hỏi vấn đề này. Nghĩ lại, đối với họ lúc này, dường như cũng không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này cả. Anh cũng nhanh chóng thu hồi lại tâm tư, nghiêm túc trả lời: “Thanh Đại.”
Anh đang định hỏi ngược lại cô một câu “Còn cậu thì sao?” nhưng lời ra đến miệng lại bị nuốt xuống.
“Giỏi thật đấy!” Chương Vận Nghi chân thành khen ngợi, chống cằm nhìn anh. “Tớ cứ có cảm giác như cậu chẳng bao giờ biết mệt vậy.”
“Sao có thể không mệt được chứ.” Anh cười nhẹ một cái. Thấy cô không thực sự muốn ăn trứng, nên anh thu tay lại, cắn một miếng lòng trắng trứng, lẩm bẩm: “Có lúc nhìn đề còn cảm thấy buồn nôn nữa là.”
Chương Vận Nghi còn tưởng rằng người vừa nói là cô cơ.
Xác định đúng là lời phát ra từ miệng anh, cô quên cả ăn đậu hũ non, người hơi nghiêng về phía trước, truy hỏi: “Thật hay giả đấy? Gạt tớ phải không?”
Trần Khoát bị biểu cảm của cô chọc cười. “Thật mà, không gạt cậu đâu.”
Anh cảm thấy mấy suy nghĩ của cô rất kỳ quặc, cứ như anh trong mắt cô không phải con người vậy.
“Vậy cậu cũng sẽ có áp lực sao?”
“Lớp 12 rồi, ai mà không có áp lực chứ?”
Chương Vận Nghi kinh ngạc. “Nhưng tuần nào cậu cũng đi chơi game với Vương Tự Nhiên mà!”
TBC
Cái kiểu này mà là có áp lực á? Cô là người đầu tiên không đồng ý đấy! Anh thoải mái đến mức khiến người ta phải ghen tị.
Trần Khoát suýt chút nữa thì bị nghẹn, vội vàng uống một ngụm sữa. Lấy lại bình tĩnh, anh giải thích: “Tôi là đi tìm Vương Tự Nhiên để trao đổi tài liệu học tập.”