Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:10:37
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không có gì...” Phí Thế Kiệt đi một đoạn rồi bật cười thành tiếng. “Đúng là người đồng cảnh ngộ mà!”
Chương Vận Nghi và Trần Khoát ngồi ngoài quán nói chuyện, đến khi nhân viên ra gọi vào trong, cô mới chợt nhận ra Phí Thế Kiệt và Đới Giai đi đã lâu rồi mà mãi vẫn chưa về. Cô thò đầu nhìn về phía quầy nước, trời bây giờ tối sớm, khoảng cách lại xa, nên nhìn chẳng rõ gì cả. Đành phải lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Đới Giai.
Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy, âm thanh xung quanh ồn ào, còn có cả tiếng ai đó húp mì xì xụp. “Quầy nước cũng đông người xếp hàng, bọn tớ đã qua quán khác mua rồi. Chỗ này mới mở, tớ thực sự đói quá rồi... Ờm, cậu có muốn qua đây không?”
Chương Vận Nghi: “...”
Cô phục luôn rồi. “Tới lượt bọn tớ rồi!”
Bên kia, Đới Giai dùng khăn giấy lau miệng. Có những chuyện đã nhìn thấu rồi nhưng không cần nói toạc ra.
Cô ấy biết Chương Vận Nghi với lớp trưởng có cái gì đó.
Cô ấy cảm thấy, Chương Vận Nghi không nói với cô ấy, cũng giống như cô ấy không nói với Chương Vận Nghi, đều là vì ngại ngùng thôi. Cô ấy hiểu mà.
Sau khi cúp máy, Chương Vận Nghi quay sang than thở với Trần Khoát, “Hai người kia đói bụng quá, chờ không nổi nên đã qua quán khác ăn trước rồi. Không xa lắm đâu, lớp trưởng, cậu có muốn qua tìm Phí Thế Kiệt không?”
“Không cần.” Trần Khoát nhìn lướt qua quán ăn. “Đã đến đây rồi.”
Chương Vận Nghi cũng nghĩ vậy. Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có bàn ngồi, cô mà không ăn được cơm trộn thố đá nóng thì nhất định sẽ không chịu đi đâu. Thời gian của học sinh lớp 12 quý giá lắm đấy. Cô gọi một phần cơm trộn thố đá nóng và một bát canh rong biển Hàn Quốc, sau đó đưa thực đơn cho Trần Khoát.
Nhân viên cửa hàng cầm bút đứng bên cạnh, đợi anh gọi món.
“Tôi cũng ăn cơm trộn thố đá nóng.” Anh nói tiếp câu sau với Chương Vận Nghi. “Còn muốn ăn thêm gì nữa không?”
“Tớ đã gọi rồi mà.” Cô nói.
Trần Khoát hơi do dự. “Không uống gì sao?”
“Tớ đã gọi canh rong biển rồi.”
“Ừm…” Trần Khoát chưa ăn cùng cô nhiều lần, không rõ sở thích ăn uống của cô lắm, cũng không biết nên gọi gì thêm. “Vậy tôi chỉ gọi mỗi một phần cơm trộn thôi nhỉ?”
Nhân viên phục vụ chờ nãy giờ, không biết anh còn đang chần chừ cái gì, cứ tưởng anh đang nói với mình: “Hai phần cơm trộn, một phần canh rong biển, đúng không ạ?”
Chương Vận Nghi nhấp một ngụm trà lúa mạch.
Trần Khoát gật đầu: “Đúng rồi.”
Cô chống cằm, chuyên chú nhìn lên màn hình TV treo trên tường, đang chiếu một chương trình thực tế đóng giả cặp đôi ngọt ngào. Nhìn hai người đẹp trai xinh gái yêu đương, cô bất giác mỉm cười, lộ ra vẻ “đẩy thuyền thôi”.
Trần Khoát không hiểu sao cô lại cười, anh cũng nhìn theo hướng mắt cô một lúc nhưng chẳng thấy có gì thú vị cả.
Thấy cô đang chăm chú xem TV, anh cũng không quấy rầy cô. Lần trước anh đến đây đã biết quán này phục vụ chậm, nên anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải chờ đợi rồi. Anh lấy điện thoại ra, chống khuỷu tay lên bàn, bắt đầu chơi game g.i.ế.c thời gian. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, anh lại thấy cô đang uống nước, hình như không hề cảm thấy chờ đợi là chuyện gì phiền phức cả.
Chương Vận Nghi nhẹ nhàng đặt cốc xuống, ánh mắt lướt qua bàn tay anh đang cầm điện thoại. Động tác của anh nhanh nhẹn, thao tác gọn gàng dứt khoát.
Anh đang rất tập trung mà chơi game, có lẽ với anh, chơi game là một cách giải tỏa áp lực.
Khóe môi cô không khỏi khẽ cong lên.
Cũng may không phải chỉ có cô là người duy nhất chịu áp lực.
…
Quán nhỏ mà ấm áp, ăn xong bước ra ngoài, Chương Vận Nghi ăn uống no đủ, toàn thân ấm áp, mặt cũng hơi nóng lên, nhưng vẫn chưa vội vàng mặc áo bông vào, chỉ khoác trên tay. Một cơn gió thổi qua, vậy mà cô lại chẳng thấy lạnh chút nào, còn buột miệng cảm thán: “Hạnh phúc quá đi mất.”
Cơm trộn ngon, canh rong biển cũng ngon, tay chân ấm áp, đúng là tuyệt thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-85.html.]
Về ký túc xá tắm nước nóng, rồi có thể đi ngủ sớm nữa, thật sự là quá tuyệt vời.
Trần Khoát nghe thấy giọng cô thì thầm thì trên mặt cũng hiện lên ý cười, đứng bên cạnh cô, cùng nhau băng qua vạch dành cho người đi bộ, chầm chậm đi về trường. Ven đường có người bán khoai lang nướng, mùi ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.
Hai người đi đường tắt, cắt ngang khu giảng đường của khối lớp 10 và 11.
Giờ này, cả trường đã im lặng hẳn. Cũng chính vì như thế, chỉ cần hơi nói lớn một chút, thì âm thanh cũng vang vọng khắp nơi.
Bỗng nhiên, Chương Vận Nghi nhạy bén nghe thấy một vài từ khóa nhạy cảm, bước chân cô lập tức khựng lại.
Trần Khoát đi trước hai bước, phát hiện cô không theo kịp, bèn quay đầu nhìn cô.
Nhưng cô lại chẳng để ý gì đến anh, chỉ lặng lẽ bước nhẹ theo hướng phát ra tiếng nói. Anh không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đi theo cô, tiến về khu vực tối tăm, nơi thậm chí ánh đèn đường cũng không chiếu tới.
Trần Khoát cũng chẳng hiểu sao mà bản thân cũng bắt đầu bước rón rén.
Chắc là do bị Chương Vận Nghi đi ở phía trước ảnh hưởng.
TBC
Còn đang nghi ngờ chưa kịp hiểu mình đang phát bệnh gì, thì anh nhất thời không chú ý tới cô đã dừng lại, lồ ng n.g.ự.c bất cẩn đ.â.m sầm vào lưng cô.
Chương Vận Nghi suýt nữa thì kinh ngạc kêu lên, vội vàng bịt miệng lại, giật mình quay đầu, chỉ lộ ra vầng trán nhẵn mịn và đôi mắt sáng rực trong bóng tối. Cảm xúc trong mắt cô dịu xuống, rồi trừng mắt nhìn anh một cái, lặng lẽ thở dài một tiếng ra hiệu cho anh im lặng, sau đó chỉ tay về phía trước, ý bảo anh mau đến hóng hớt đi, nhìn kìa, xem kìa!
Kịch hay sắp lên đến cao trào rồi!
Trần Khoát nín thở.
Trong bóng tối lờ mờ, anh thấy ba người đang đứng đối diện nhau tạo thành một hình tam giác, đang giằng co.
Nghe giọng thì có vẻ là hai nữ sinh, một nam sinh.
Nữ sinh A nghẹn ngào nức nở: “Là do buổi tối cậu ta cứ nhắn tin cho tớ trước, dụ dỗ tớ! Tớ đâu có muốn trả lời cậu ta đâu hu hu hu! Mà cậu ta cứ gửi mãi cho tớ…”
Nam sinh lập tức phản bác: “Tại sao tôi lại phải nhắn tin cho cậu chứ? Chẳng phải do cậu đổi avatar y hệt tôi sao?”
Nữ sinh A càng khóc dữ hơn: “Tớ chưa bao giờ để ý avatar của cậu cả! Cậu thích Kid, chẳng lẽ tớ cũng không được thích à?”
Nữ sinh B nặng nề hừ lạnh một tiếng: “Tôi không quan tâm mấy người có chuyện gì, nhưng mà đều chẳng biết xấu hổ là gì cả! Cứ đợi đấy, tôi sẽ đăng chuyện này lên diễn đàn! Muốn nôn hết cả cơm tối nay ra rồi!”
Nữ sinh A vừa thút thít vừa nài nỉ: “Cậu đăng thì đăng, nhưng đừng có cắt đứt quan hệ với tớ mà…”
Trần Khoát: “…”
Nương theo ánh trăng mờ nhạt, anh quay sang nhìn Chương Vận Nghi, ánh mắt đầy bất lực.
Hai người họ đứng sát tường, lén lút hóng chuyện.
Còn chưa đầy một tháng nữa là Trần Khoát sẽ tròn mười tám tuổi, nhưng ngay cả thời thơ ấu trẻ con nhất, anh cũng chưa từng làm chuyện này bao giờ.
Cuộc tranh cãi bên kia từ ba người biến thành hai người mắng một người.
Đúng lúc Trần Khoát đang đứng đến mức tê hết cả chân, ở đằng xa bỗng có ánh đèn pin le lói kèm theo giọng quát không chuẩn giọng phổ thông của giáo viên tuần tra: “Ai đấy! Ai ở đó! Không được chạy!”
Cuối năm rồi, các thầy cô cũng đang chạy KPI, nhất quyết phải bắt sạch các cặp đôi yêu sớm, không để sót một ai cả.
Trần Khoát còn chưa kịp định thần lại thì đã bị Chương Vận Nghi nắm lấy cổ tay kéo chạy đi.
Ba người xui xẻo kia vẫn còn chìm đắm trong mớ ân oán tình thù, chậm mất một phút, muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.
Giữa cơn gió lạnh, cô gái trẻ tuổi kéo theo chàng trai vội vàng chạy băng băng, làn gió gào thét thổi tung mái tóc họ.
Một học sinh gương mẫu suốt bao năm như Trần Khoát, giây phút này lại thấy adrenaline như bùng nổ. Cảm giác giống như đang chơi trò trốn tìm, từng bước chạy vội vã đều là một nốt nhạc phá cách trong chuỗi ngày học sinh vốn đều đều tẻ nhạt của anh.