Ngô Mạn Lệ  tiện, còn nhà  thì tiện chắc?
 ôm lấy chú heo con trong sân, giọng nhàn nhạt:
“Đã  ai tìm  sữa bột, thì nấu cháo gạo loãng mà cho nó ăn. Trẻ con trong thôn hồi đợt đói kém chẳng  đều lớn lên như thế ?”
Anh  cau mày,   gì đó   thôi.
Cuối cùng,   cũng đành ngậm ngùi  cha   lặng lẽ  bếp nấu cháo gạo cho đứa nhỏ.
Kiếp , trong ba năm thiên tai, cha   và con trai ruột đều c.h.ế.t đói. 
Kiếp ,  quyết định chuẩn  từ sớm.
Trong khi Thẩm Kiến Quốc chẳng  việc gì, suốt ngày chỉ ôm đứa nhỏ,   dẫn mấy cô gái trong thôn lên núi hái rau dại như rau tề, rau sam.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Về đến nhà,  đem rau rửa sạch, phơi khô,  cẩn thận cất  hầm tránh ẩm để  lương thực dự trữ.
  liên tục nửa tháng, Thẩm Kiến Quốc bắt đầu tỏ vẻ  vui.
“Thu Bình, em  xem, Thiên Tứ uống cháo loãng đến mức gầy trơ cả xương  đấy! Có  em cố tình  chịu tìm sữa bột cho nó ?”
Thiên Tứ là cái tên mà Thẩm Kiến Quốc đặt cho đứa con nuôi.
Kiếp ,   chỉ yêu thương đứa con , đặt cho nó cái tên  nhất, cho nó ăn uống những thứ  nhất.
Còn con ruột  sinh , chỉ  cái tên "Cẩu Thặng" (ý là đứa trẻ thừa thãi như chó), chỉ  nép  ở góc tường, đói thì uống chút cháo loãng,  cha   thiết với con  khác.
Mỗi khi  than thở đôi câu,   liền mắng  là  kế tâm địa độc ác, hành hạ Thiên Tứ.
Cho nên, kiếp ,  chính là cố ý để Thiên Tứ nếm thử hương vị của cháo gạo loãng!
Tại  con   chịu khổ, còn cái thứ vong ân phụ nghĩa    sống sung sướng, dẫm lên xác  con  mà hưởng phúc?
 ung dung đảo nồi cám heo,  cho heo ăn  thong thả :
“ dốt,   mấy chữ, mấy thứ hàng ngoại đó  càng  hiểu. Không  cách kiếm sữa bột cho  !”
Thẩm Kiến Quốc tức đỏ cả mắt:
“Không  chữ thì em vẫn còn cái miệng đó! Biết hỏi   chứ! Em đúng là  kế độc ác,   sống cho đàng hoàng!”
  khẩy.
“ là  kế, thế  là cha ruột chắc? Anh thương nó, thì tự dẫn nó lên huyện mà kiếm sữa ! Anh là dân trí thức, là thanh niên thành phố, chẳng  tiện hơn  ?”
Thẩm Kiến Quốc  dám thừa nhận đứa trẻ  là con , bực tức đá hỏng cả cái ghế trong sân.
Rồi   chạy đến nhà   mách lẻo:
“Mẹ ,  xem Thu Bình kìa…  cô    thể độc ác đến ?”
Mẹ  bênh , giọng lạnh tanh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nhung-nam-50-ga-cho-doi-truong-va-mat-tra-nam/chuong-2.html.]
“Tuy   là thanh niên trí thức, nhưng  ở rể nhà chúng . Theo quy củ ở đây, thì    lời con dâu chúng !”
Thẩm Kiến Quốc ôm đứa nhỏ,  chửi thầm  bước  khỏi nhà.
Hàng xóm hai bên thấy thế hỏi thăm,   cũng bực dọc nổi cáu, bảo sống thế   nổi nữa,  ly hôn.
Ly thì ly chứ  giờ?
 cũng đang đợi… đợi ngày gặp   đàn ông …!
Thẩm Kiến Quốc chỉ ở khu thanh niên trí thức  hai ngày là chịu  nổi, ôm Thiên Tứ  về nhà.
Ngô Mạn Lệ cũng  mang hộp sữa bột mà bạn cô  gửi từ thành phố tới, đặt lên bàn.
Thẩm Kiến Quốc mừng rỡ, lập tức  giữa sân, gào toáng lên:
“Thu Bình đúng là nhẫn tâm,  bằng  Ngô Mạn Lệ  bụng chứ! Em  cực khổ lắm mới mang sữa bột từ bên ngoài về đó!”
Đám bạn thanh niên trí thức của   cũng nhao nhao phụ họa, hết lời khen ngợi Ngô Mạn Lệ:
“Ngô Mạn Lệ giác ngộ cao,   chắc chắn sẽ  ưu tiên về thành phố !”
  thu đống rau dại phơi khô xong,    đám  đang ríu rít .
Tốt lắm. Để xem rốt cuộc là các  về thành phố ,  là    nội thành ở biệt viện !
Thấm thoắt  đến tháng Tám, thôn thành lập Công xã Nhân dân.
Thiên Tứ  học ,  ôm lấy Thẩm Kiến Quốc líu lo gọi “cha”.
Thẩm Kiến Quốc xúc động đến rưng rưng nước mắt, y hệt như kiếp .
Còn Ngô Mạn Lệ,  lẽ mong   tiếng “” , nên suốt ngày tìm cớ chạy đến nhà .
Thật  mấy tháng nay, Ngô Mạn Lệ thường nhờ  từ thành phố mang đồ về.
Nhờ sữa bột với đủ thứ chất dinh dưỡng mà cô  gửi tới, Thiên Tứ bây giờ cũng   da  thịt.
Thẩm Kiến Quốc thì vui  mặt,   cũng  quên khoe khắp nơi:
“Ngô Mạn Lệ  bụng hơn Thu Bình nhà  nhiều, cô  mới đúng là   đủ tiêu chuẩn!”
 chỉ , chẳng phản bác gì.
Anh   thì cứ  cho nhiều .
Càng  càng .
Nói cho cả thôn  rõ luôn mối quan hệ   giữa   và Ngô Mạn Lệ !
   với bên Công xã là   nhận trách nhiệm nuôi heo, thì Ngô Mạn Lệ  tìm tới.
Cô   rạng rỡ như gió xuân, nắm tay , nhỏ nhẹ :
“Thu Bình , Kiến Quốc là chồng em, em nhất định  nghĩ cho tương lai của  ! Em  tranh thủ cơ hội, dựa  chuyện nuôi heo để  quen với cấp  đó!”