Ý cô  là   thông qua việc nuôi heo mà quen  lãnh đạo, kiếm đường cho Thẩm Kiến Quốc  về thành phố.
Kiếp ,  chính là  lời cô , ngày đêm chăm heo, tìm  cách nịnh bợ cấp .
Đến  ba năm thiên tai,  thật sự  lấy  giấy tờ giúp Thẩm Kiến Quốc trở  thành phố.
Lúc đó,   sợ   đời chỉ trích, nên miễn cưỡng dẫn  cùng  thành phố.
  ,    chê  là gái nhà quê   học thức,  gì cũng  cho   nhà ở.
 vì chăm sóc cho cả nhà họ, đành trải chiếu  ngủ ngay hành lang khu tập thể.
Sáng sớm dậy nấu cơm, tối đến dọn dẹp giặt giũ, bản  thì ăn cơm nguội, uống canh thừa.
Bệnh ung thư  dày của  chính là sống như  mà .
Thế mà   chẳng bao giờ thấy áy náy. Khi bác sĩ chẩn đoán   ung thư,   lạnh lùng   bỏ .
Kiếp ,    ly hôn với  xong thì lập tức kéo tay Ngô Mạn Lệ  đăng ký kết hôn.
Trước cửa cục dân chính,   để mặc Ngô Mạn Lệ tát ,  vô tình :
“Triệu Thu Bình, cô    học thức,   xí, căn bản  xứng với !”
“Mấy năm qua ở bên cô, mỗi ngày  đều thấy khổ sở! Chỉ cần đến gần cô là  thấy buồn nôn!”
“Cô chính là nỗi nhục của cả gia đình !”
Thì ,  chồng mà  hết lòng chăm sóc  khinh thường  đến !
Vì  ,   đánh đổi tất cả, thế mà   chẳng hề  ơn, còn mắng  là nỗi ô nhục.
Mười tám năm hôn nhân, thứ  “nuôi”   là một gã phụ tình như Trần Thế Mỹ, cùng một đám  vong ân phụ nghĩa!
Nghĩ  kiếp ,   Ngô Mạn Lệ, giọng bình tĩnh:
“Thanh niên trí thức đúng là  thể ở mãi nông thôn,  trở  thành phố tiếp tục học đại học.”
“Mỗi năm chỉ  mấy suất về thành phố, nếu chỉ  chọn một  giữa cô và Thẩm Kiến Quốc, cô sẽ nhường cho   chứ?”
Lúc chúng  đang  chuyện, Thẩm Kiến Quốc  bước  từ lúc nào.
  sang mỉm  hỏi  :
“Thẩm Kiến Quốc, còn , nếu chỉ  một suất,  sẽ nhường cho Ngô Mạn Lệ, đúng ?”
Thẩm Kiến Quốc ngập ngừng một lúc mới gật đầu:
“Phải, Ngô Mạn Lệ  với Thiên Tứ nhà , tất nhiên   lo cho cô .”
 gật đầu.
Tốt thôi.    xem, đến khi thật sự  suất  về thành phố…
Rốt cuộc các  sẽ chọn thế nào!
…
Khi Thẩm Kiến Quốc chỉ lo  biếng, tìm cớ kéo dài thời gian để chờ    thành phố,   nuôi heo,  dựa  ký ức kiếp , dẫn dân làng phơi rau khô, nấm khô, gom góp tất cả những loại thực phẩm  thể bảo quản lâu dài.
Thật , sản lượng lương thực và nhiều thứ khác ở thôn  vẫn luôn  khá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nhung-nam-50-ga-cho-doi-truong-va-mat-tra-nam/chuong-3.html.]
Kiếp , nhiều  c.h.ế.t đói là bởi vì chúng   chuẩn  .
Còn kiếp , khi còn  xảy  thiên tai,  đương nhiên  thể bỏ lỡ cơ hội tích trữ lương thực.
 cùng  trong công xã bận rộn suốt mấy tháng, đến khi thu hoạch lúa xong, gần như mỗi nhà đều  lượng lương thực đủ ăn trong bốn năm!
Các lãnh đạo ai cũng khen  giỏi giang, còn  trao cho  một suất đề cử   thành phố.
“Mẹ hỏi , Thu Bình, con định nhường suất đó cho Kiến Quốc ?” –   hỏi.
Hồi cưới , Thẩm Kiến Quốc từng thề sẽ đưa   thành phố sống cùng.
Cha    coi trọng chuyện đó, Thẩm Kiến Quốc  càng coi trọng hơn.
Chỉ là  ,    còn dỗ ngọt  như kiếp  nữa, mà ôm chặt Thiên Tứ, lạnh giọng nhắc nhở:
“Cô cũng  nghĩ cho con trai  chứ!”
 khẽ cong khóe môi —  đương nhiên sẽ nghĩ cho con ruột của !
  thèm để ý đến Thẩm Kiến Quốc,  sang hỏi :
“Hôm nay  ai mang đồ tới  ?”
Mẹ   khựng ,  :
“Đội trưởng mang đến một rổ mộc nhĩ khô đấy.”
Ánh mắt  lóe lên, lập tức  giày bước  ngoài.
Kiếp ,  chỉ chăm chăm  về phía Thẩm Kiến Quốc, để  đổi  là một cái kết bi thảm.
Kiếp ,  sẽ tự lên kế hoạch cho chính .
 sẽ  gặp…  đàn ông  bụng đó!
Người đàn ông trong phòng gầy đến mức hốc hác, đôi môi tái nhợt.
Thế nhưng ánh mắt   sáng rực, sâu thẳm và đầy khí thế.
Hoàn   giống ánh  của một   liệt.
  ,    cũng đang  .
“Em vẫn giống hệt như kiếp .”
Giọng  trầm ấm, vang lên rõ ràng.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
  xuống đôi chân , khẽ mỉm :
“Còn  thì hồi phục nhanh hơn kiếp  .”
“Nhờ  em cả đấy.”
Anh khẽ cong môi, nụ  thật dễ .
Anh tên là Hàn Thạc.
Đội trưởng đội sản xuất của làng .
Anh là thanh niên trí thức đến sớm hơn Thẩm Kiến Quốc hai năm, nhờ năng lực vượt trội nên   đội trưởng.
Lẽ   sớm  về thành phố, nhưng một năm   thương khi đào giếng, khiến chân  liệt, bỏ lỡ đợt điều chuyển về thành phố.