Dưới ánh mặt trời, làn da rám nắng của  ánh lên như một bức tranh sơn dầu, khí chất rắn rỏi như một  hùng trong tạp chí.
Anh dừng   mặt .
Nói thẳng:
“Triệu Thu Bình, em gả cho  . Ngày mai chúng  cùng  nộp đơn đăng ký kết hôn nhé!”
Chỉ một câu,  khiến Thẩm Kiến Quốc cứng đờ, nụ  tắt ngúm.
Cha   và mấy  trong công xã   một lát,   sang mừng rỡ.
Dù Hàn Thạc  liệt, nhưng dù  cũng là đội trưởng đội sản xuất, làng phân cho   nhiều đồ lắm. Cha    sống ở thành phố,   địa vị,  hiền hậu dễ chịu.
Trong mắt cha  , gả cho một  như  là  lo c.h.ế.t đói.
Người nông dân mà, ước mong đơn giản lắm:   đói, thế là hạnh phúc .
“Em đồng ý.”
 gật đầu. Mọi  lập tức ùa tới chúc mừng, cha   còn vui vẻ bảo Tết năm nay nhất định   vài mâm mời làng xóm.
Nhìn thấy vẻ mặt xám ngoét của Thẩm Kiến Quốc và Ngô Mạn Lệ, lòng  vui như trẩy hội.
Âm thầm lên kế hoạch bao lâu, cuối cùng cũng  thể chính danh gả cho  đàn ông  chọn .
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Đó mới là điều  lành thật sự!
Hôm ,  và Hàn Thạc  hẹn  để cùng  nộp đơn.
Lúc  chuẩn  xong xuôi, Thẩm Kiến Quốc  xuất hiện.
Không ở nhà nuôi con, mà  chạy đến tìm  gây chuyện?
  thèm đôi co,  thẳng  chuồng heo, múc một xô phân tươi  hất thẳng   Thẩm Kiến Quốc.
Anh  nổi điên chửi ầm lên:
“Triệu Thu Bình, cô đúng là đồ đàn bà chanh chua!”
“  lòng  đến khuyên cô, bảo cô đừng  sống với thằng què Hàn Thạc!”
“Nếu cô  đầu óc một chút, thì   lời mà hủy hôn !”
“Không thì  , cả đời cô  hầu hạ  , bưng bô đổ nước tiểu đó!”
 mới cưới, chẳng  phí thời gian  chó sủa, liền   đóng sầm cổng .
Rồi  nhà,  xuống giúp Hàn Thạc xoa bóp chân.
Anh hỏi: “Bước tiếp theo, chúng   gì?”
 nhướn mày.
Sinh con,  tìm cơ hội trở  thành phố!
Chớp mắt  bước  thời kỳ ba năm thiên tai.
Giống hệt như kiếp , hạn hán kéo dài khiến mùa màng thất bát.
Nhiều nơi dân chúng  đủ ăn, đói đến mức  gặm vỏ cây cầm .
 và Hàn Thạc từng nghĩ đến việc báo  cho  , nhưng “trọng sinh” là chuyện quá khó tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nhung-nam-50-ga-cho-doi-truong-va-mat-tra-nam/chuong-6.html.]
Nói ,  chắc ai tin,  khéo còn  coi là tâm thần.
Chúng  cũng chỉ là  thường,  thể cứu cả thiên hạ.
Những gì chúng   thể , là bảo vệ những  bên cạnh .
Năm đầu đại hạn, nhờ kế hoạch từ  của Hàn Thạc, trong làng xây sẵn một bể trữ nước khổng lồ.
Mọi  tận dụng mùa lũ để tích trữ nước sông,  lọc  để dùng dần.
Thực hiện  chu trình tái sử dụng nước.
Sang năm thứ hai, lượng nước còn   nhiều, nhưng dân làng  đoàn kết, ai cũng tiết kiệm tối đa. Không ai  c.h.ế.t đói.
Năm thứ ba, một   bắt đầu cảm thấy khó chịu, lương thực và nước ngày càng cạn kiệt.  cũng  đến mức tuyệt vọng.
Chỉ trừ gia đình Thẩm Kiến Quốc và Ngô Mạn Lệ.
Họ  chịu cùng   tích trữ từ đầu, suốt ngày chỉ mơ mộng  về thành phố.
Kết quả là, ngay năm đầu tiên hạn hán xảy , thư ký Đinh – chỗ dựa duy nhất của họ –  gặp chuyện  chết.
Hy vọng duy nhất của họ cũng tan thành mây khói.
Giờ   xin dân làng giúp, ai còn  chìa tay  giúp đỡ đây?
Thẩm Kiến Quốc đói đến  chịu nổi, dày mặt dẫn cả gia đình kéo tới nhà  xin ăn.
“Triệu Thu Bình, dù gì chúng  cũng từng là vợ chồng!”
“Cô cho  ít phiếu lương thực, chia nửa  lương khô nhà cô ,  thì cả nhà  c.h.ế.t đói mất!”
Nghe đến câu đó, lửa giận trong lòng  lập tức bùng lên:
“Lúc  ly hôn,    còn vay tiền với lấy phiếu của  ?”
Sắc mặt Thẩm Kiến Quốc cứng đờ: 
“Có... nhưng bây giờ   còn gì trong tay, đợi khi nào    sẽ trả cho cô.”
Nghe thế,  xoay   nhà, lấy giấy bút , dúi  tay  :
“Được thôi,  hai   cho  cái giấy vay nợ . Ký tên cả hai!”
Thẩm Kiến Quốc cứng họng  kịp  gì thì Ngô Mạn Lệ  khó chịu chen :
“Thu Bình, cô   là  ý gì? Không tin chúng  ?”
“Dù gì cô với Kiến Quốc cũng từng là vợ chồng,     quá khách sáo ?”
Vừa    sụt sùi, giả vờ tỏ vẻ   bắt nạt.
 cũng chẳng buồn nể mặt, xoay   nhà lấy thêm cái cốc tráng men, đưa cho cô :
“Nhà cô cũng chẳng còn nước  nhỉ? Mau cầm lấy , hứng đầy nước mắt  cho Thẩm Kiến Quốc nếm thử xem mặn nhạt thế nào.”
Ngô Mạn Lệ trừng mắt tức tối: “Triệu Thu Bình, cô thật quá đáng!”
  nhạt:
“Thế  mà gọi là quá đáng ? Lúc hai  vay tiền, lấy phiếu của ,   nghĩ là đang bắt nạt ?”
“Thẩm Kiến Quốc, Ngô Mạn Lệ, hôm nay nếu hai    giấy vay nợ, ngày mai  sẽ kiện thẳng lên công xã. Xem xem còn ai cho hai  cơ hội   thành phố !”