25.
Mọi  cùng  luống cuống khiêng bà cụ Lý  trong phòng.
Đám  nhà họ Lý thừa cơ bỏ chạy.
Giờ căn nhà chẳng còn liên quan gì đến họ nữa, tiền thì  ,  thì sắp  qua khỏi, nếu còn ở , chi phí chữa bệnh  ma chay, mua quan tài gì đó cũng đều  họ bỏ tiền . Họ đương nhiên chuồn mất.
Trưởng thôn vội cho   mời thầy lang trong thôn đến.
Thầy lang xem qua một lượt, xác định bà cụ  qua khỏi, chỉ  thể dặn dò chuẩn  hậu sự.
Vương Tú Hoa tức đến  òa lên:
“Đều tại cái lũ súc sinh đó! Nếu   vì chúng, thì bác gái  chẳng đến mức …”
  bên giường, nắm tay bà cụ Lý, nước mắt  ngừng rơi:
“Bà ơi, bà đừng …   …”
 mới  bắt đầu cảm nhận  sự ấm áp của  , chỉ mới mấy ngày…  thật sự  nỡ.
Hàn Chính An cả  như  phát điên, hít sâu mấy    gọi trưởng thôn chuẩn  áo tang và quan tài cho bà cụ Lý.
Dù thời nay  khuyến khích  tang lễ rình rang, nhưng những thứ nên  thì vẫn  chuẩn  cho đàng hoàng.
Một lúc , bà cụ Lý tỉnh .
Tinh thần bà lúc   vẻ còn  hơn lúc :
“Thân thể bà… bà  rõ. Cứ  như  cũng là chuyện .”
“Bác ,    mấy lời như thế chứ…” Vương Tú Hoa    lau nước mắt.
“Hiểu Hiểu … Đại An sống  cực khổ.” Giọng bà nội run run.
“Cha nó hy sinh khi nó còn  chào đời. Mẹ nó một  nuôi nó lớn lên. Thằng bé  khổ nhưng lương thiện lắm… Cháu… nhất định  đối xử  với nó nhé…”
Đây là  đầu tiên   về  cảnh của Hàn Chính An.
Không ngờ  từng khổ như … mà vẫn giữ  sự tử tế, dịu dàng đến thế.
“Bà yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho  .”  nghẹn ngào đáp.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Tú Hoa… đưa cái hộp gỗ cũ của bác cho Hiểu Hiểu…”
“Đừng chê, là chút kỷ vật thôi. Đợi bà   hẵng mở  xem…”
Câu cuối cùng, giọng bà  yếu như tơ liễu.
Vương Tú Hoa vội vàng gật đầu:
“Bác cứ yên tâm, cháu  , lát nữa cháu sẽ tìm và đưa cho Hiểu Hiểu.”
Lúc , Hàn Chính An tay cầm bộ áo tang chạy về.
Bà cụ Lý  , khẽ mỉm :
“Đại An … cháu và Hiểu Hiểu… hãy sống thật  với …”
Nói xong câu đó, bà cụ nhẹ nhàng nhắm mắt , vĩnh viễn rời khỏi cõi đời .
“Bà ơi!”
“Bà ơi!”
“Bác ơi…”
Tiếng  vang vọng khắp căn phòng.
Không ít các bà thím, cô bác trong thôn cũng rơi nước mắt, ai cũng  bà cụ Lý  sống  dễ dàng gì suốt đời.
Ôi, thật tội nghiệp…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-70-chua-kip-dinh-hon-da-da-bay-vi-hon-phu/13.html.]
Mới  hưởng chút yên vui   tức đến c/h/ế/t …
Nhà họ Lý đúng là thất đức.
 và Hàn Chính An lo liệu hậu sự cho bà cụ Lý, bận rộn suốt hai ngày liền, cả hai đều gầy rộc  trông thấy.
Trưởng thôn và các cán bộ trong thôn bàn bạc một lúc, tạm thời để  tiếp tục ở trong nhà bà cụ Lý. Đợi qua Tết,  sẽ tiếp tục xem xét nên xử lý căn nhà  thế nào.
 là thanh niên trí thức, nếu căn nhà của bà cụ Lý  thu hồi,  sẽ   về khu nhà tập thể của các trí thức, nơi đó  chật  đông .
“Hiểu Hiểu, sắp tới     đơn vị . Anh  yên tâm để em ở  một  trong thôn… Em  bằng lòng cùng  về quân đội ?” Hàn Chính An nghiêm túc hỏi.
Dù là để    nơi tập thể ồn ào đông đúc,  để  sống cô đơn một  ở nông thôn, Hàn Chính An đều  yên tâm.
Trong mắt ,  là một cô gái nhỏ bé, yếu ớt, cần  che chở.
Tâm nguyện cuối cùng của bà cụ Lý cũng là mong  chăm sóc  cho .
Trải qua bao chuyện, thật  trong lòng   sớm xác định  đàn ông  chính là    gắn bó cả đời.
Mà nếu  là   chọn,  thì…  cần ngại ngùng  do dự gì nữa.
 nhẹ nhàng gật đầu với Hàn Chính An.
 đồng ý  theo .
Trở thành quân tẩu, trở thành  nhà của bộ đội, Cùng  xây dựng một cuộc sống mới, bắt đầu một chương đời khác… Một chương đời mà   thể yên tâm dựa  vai , bước qua giông tố.
26.
Hàn Chính An  việc  nhanh gọn,   gọi điện cho đơn vị để trình bày tình hình,  đó gửi đơn xin kết hôn về.
Một tuần ,  nhận  văn bản phê duyệt bằng văn bản, các giấy tờ liên quan cũng  chuẩn  xong xuôi.
Hai chúng  chọn một ngày trời  để   giấy kết hôn, chụp một bức ảnh kỷ niệm.
Trên đường trở về thôn Hồng Tinh,  cảm thấy  chút mơ hồ.
Cứ như thể thời gian  trôi qua bao lâu, nhưng  như  trải qua  lâu  lâu , dài đến tận hai kiếp .
 ôm eo Hàn Chính An, tựa đầu  lưng , trong lòng thấy  an tâm.
Hàn Chính An dùng tay còn  nắm lấy tay , chúng    gì, nhưng  sưởi ấm lẫn .
Từ hôm nay trở ,  thế giới , chúng      …
Đám cưới của chúng    khách khứa, chỉ  một mâm cơm ngon do chính tay  nấu, xem như là để ăn mừng.
“Hàn Chính An, quãng đời còn , xin nhờ  chăm sóc.”
“Anh…  sẽ dùng cả sinh mạng  để yêu em,  hứa sẽ  bao giờ từ bỏ em.”
Mắt  đỏ hoe, “Em cũng .”
Tối hôm đó,  chuyển về sống cùng Hàn Chính An,  chiếc giường đất ấm áp, chúng  ôm  thật chặt…
Thời gian  đó, thỉnh thoảng   đồng, phần lớn   đều bận rộn chuẩn  cho mùa đông.
Mùa đông ở Đông Bắc   chuyện đùa, năm nào cũng   c/h/ế/t rét.
Nhân lúc trời vẫn còn , Hàn Chính An tổ chức những  thanh niên trong thôn cùng  sửa nhà cho những cụ già   con cháu.
 thì học cách muối dưa với các bác gái trong thôn, cuộc sống tuy bận rộn nhưng  đầy đủ và ấm áp.
Chớp mắt  qua một tháng, trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống.
 nấu một nồi canh dưa cải chua, là mẻ dưa mà bà cụ Lý   từ khi còn sống.
Hàn Chính An mang theo cả  đầy tuyết gió bước  nhà.
“Hiểu Hiểu, một tuần nữa   trở về đơn vị , cấp    lệnh điều động,  sẽ tới nhận chức tại quân khu Thượng Hải.” Vừa bước ,   phủi tuyết  ,  .
“Về Thượng Hải ?” Mắt  sáng lên.