Điện thoại để ở bàn trang điểm gần Lâm Bạch Thanh hơn, nhưng Cố Bồi tranh lấy, cũng ôm điện thoại đây, đưa cho vợ.
“Alo, là Thanh Thanh ?” Là Sở Xuân Đình.
DTV
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Gần đây sức khỏe của ông thế nào, vẫn chứ?”
Sở Xuân Đình hừ lạnh một tiếng: “Tốt cái gì mà , thấy bà ngoại cháu chuyện ngu xuẩn, ông còn thể khuyên bà , tâm tình ông thể vui ?”
Nghĩ rằng Lâm Bạch Thanh vẫn còn , : “Bà mang hai món đồ sứ Thanh Hoa đến nhà đấu giá Sotheby’s bán với giá tám triệu. hai món đồ sứ đó chỉ cần giữ ba năm nữa là thể bán hai mươi triệu, cháu xem bà ngu ngốc ?”
Nếu Liễu Liên Chi ngốc, Lâm Bạch Thanh cảm thấy như thế.
Bà trời sinh là kiêu ngạo, thích nợ tiền khác, cũng thích nợ tiền ngân hàng.
Bà mang đồ sứ bán và xây dựng một tòa nhà, tương lai cũng sẽ tăng giá lên đến hàng trăm triệu, cũng mất mát gì. Sở dĩ Sở Xuân Đình tức giận bởi vì ông quá khôn khéo, tinh ranh và giỏi tính toán. Những gì ông theo đuổi là từ thủ đoạn, lợi dụng giao tình và mối quan hệ để kiếm càng nhiều tiền.
Còn Liễu Liên Chi là một thành phần trí thức thanh cao, chỉ trong sạch kiếm tiền bằng chính thực lực của .
Cho nên mặc dù hai hòa hợp năm ngoái nhưng bởi vì bất đồng quan điểm mà xảy mâu thuẫn nên ai mắt ai. Gần đây bởi vì chuyện bán đồ sứ, mâu thuẫn của hai tích lũy lên đến đỉnh điểm.
Không chừng đến khi Lâm Bạch Thanh với họ tin tức cô mang thai thì mới dịu mâu thuẫn. Nếu hai liên quan gì đến , sẽ khiến đang sống sờ sờ tức c.h.ế.t mất.
“Ngày ông đến chỗ cháu ăn cơm nhé, đến lúc đó bà ngoại cũng đến, nhưng ông bàn đến chuyện bán đồ cổ nữa, nếu ông đừng tới đây.” Lâm Bạch Thanh .
Sở Xuân Đình đến Thủ Đô một chuyến ngay lập tức bởi vì liên quan đến một cuộc triển lãm quy mô lớn, một cũng ở nửa năm.
Cũng đến ăn một bữa cơm cháu gái nấu khi , cháu gái chủ động kêu đến đó ăn cơm, tất nhiên là trong lòng vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-623.html.]
Hơn nữa lâu ông gặp Liễu Liên Chi. Tuy rằng thích đối phương thanh cao mà việc ngu xuẩn đến mức khiến ông tức giận, nhưng thấy cái vị chí khí cao, tính tình kiêu ngạo, cao cao tại thượng giáo sư Liễu.
Mặc dù rõ đối phương thấy chỉ trợn trắng mắt, nhưng Sở Xuân Đình thích Liễu Liên Chi ghét nhưng thể gì .
Nói đến Liễu Liên Chi, Sở Xuân Đình nghĩ đến một việc khác: “Thanh Thanh, tối qua ông mơ.”
Ông cụ thật đúng là, vốn dĩ đang , tuy gọi điện thoại thích nhiều một chút nhưng sẽ quá lải nhải, bây giờ tự nhiên mơ cũng kể lể dài dòng với cô.
Buổi tối Lâm Bạch Thanh tổng kết bệnh án, chép đơn thuốc. Lúc khẩu vị của cô kích thích, thấy cơm niêu của Tiểu Thanh chưng hạt rõ ràng, cơm cháy vàng khô, đang chuẩn ăn một chén, định cúp điện thoại, nhưng Sở Xuân Đình vội vàng : “Tối hôm qua ông mơ thấy ban đêm ông đột nhập Long Cung, trộm một viên minh châu trong tẩm cung của Đông Hải Long Vương. Ông giấu viên minh châu tặng cho cháu, nhưng kết quả nửa đường té ngã, minh châu Liễu Liên Chi cướp mất. Sau đó bà mang minh châu cướp của ông tặng cho cháu. Cháu thấy tức chứ?”
Lâm Bạch Thanh sửng sốt một lúc, mới : “Ngày mai ông đây để cháu bắt mạch cho.”
“Ông đang khỏe mạnh, cháu bắt mạch cho ông?” Sở Xuân Đình sửng sốt.
Lâm Bạch Thanh : “Hình như ông dấu hiệu của bệnh Parkinson, ông đó, chúng thường gọi là ông lão hồ đồ. mà , trung y chúng một phương pháp để điều trị bệnh Alzheimer.”
Sở Xuân Đình nổi giận: “Ông mơ thấy thế thật, là lão hồ đồ, ông thật sự mơ thấy Liễu Liên Chi cướp đồ của ông.”
“Được , , ông là ông lão hồ đồ, cháu chỉ là thuận tiện bắt mạch. Nếu thời gian ông ngoài dạo, vận động gân cốt, vận động đối với bệnh Alzheimer.” Lâm Bạch Thanh , lấy lệ vài câu nữa, đó cúp máy.
Sở Xuân Đình thật sự đáng buồn.
Tuy rằng già dễ mơ, nhưng khi tỉnh sẽ khó để nhớ rõ ràng.
tối hôm qua ông một giấc mơ cực kỳ rõ ràng, thật sự mơ thấy trộm minh châu của Long Cung. Thậm chí ông còn nhớ rõ ràng chất liệu của minh châu là kim cương, tính chất tròn đầy ấm áp. Ở vị trí hai giờ và mười hai giờ của minh châu một vết nứt, thể phát ánh sáng xanh lấp lánh trong bóng đêm ánh sáng. Ông thậm chí còn nhớ rõ cảm giác chạm minh châu và trọng lượng của nó. Nhớ rõ sự đau lòng cùng phẫn nộ khi Liễu Liên Chi cướp đồ.
Sao mà khi kể cho cháu gái , ông biến thành lão già hồ đồ, bệnh Parkinson, bệnh Alzheimer ?