Lúc bà ngoại ôm, cô bé đang ngửi ngửi trong sân, đột nhiên cô bé ngửi một mùi kỳ lạ mà cô bé ngửi bao giờ, cô bé thấy mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy một chiếc xe qua, cô bé cẩn thận ngửi ngửi.
lúc một cô y tá nhịn nhéo má cô bé: “Bé cưng thật đáng yêu!”
Mặc dù Sở Sở tò mò về nhiều mùi khác nhưng cô bé cực kì ghét một hóa chất mùi hắc, ví dụ như trong đó chứa chất độc hại, nó còn thể ảnh hưởng đến mũi cô bé.
Mà tay cô y tá bôi một loại kem dưỡng thơm từ các hóa chất công nghiệp, nó bám ở da, nồng đậm, gay gắt sẽ ảnh hưởng đến khứu giác của Sở Sở, cô bé phát cáu, là hung dữ nha.
Vì , đứa trẻ vốn ngoan ngoãn, khi cô y tá véo cái má mũm mĩm bật .
âm thanh như tiếng kèn đồng nhỏ, the thé và vang dội.
DTV
Cô y tá nhỏ sợ hãi, vội vàng với Thẩm Khánh Nghi: “Dì, cháu xin , cháu cố ý ạ.” Cô xoa xoa Sở Sở: “Xin cục cưng, chị em đau ?”
“Ô ô… Huhu… A…” Sở Sở chỉ về phía xa, miệng lẩm bẩm.
Thẩm Khánh Nghi vẫn nhớ nổi bất cứ chuyện cũ nào, khi thấy tiếng của cô bé, trong đầu bà vẫn hiện lên hình ảnh con gái Lâm Bạch Thanh khi còn bé, dựa đoạn ký ức đó, bà chút kinh nghiệm về tâm tư của đứa trẻ đang , bà lấy khăn ướt lau mặt cho Sở Sở hỏi: “Sở Sở thích mùi mặt chị y tá ?”
Sở Sở , cô bé cũng cách nào biểu đạt chính xác ý , nhưng chỉ cần thấy thoải mái thì cô bé sẽ nữa. Mà cô bé tìm kiếm mùi hương , cô bé cúi xuống hếch cái mũi lên ngửi một .
Thẩm Khánh Nghi ôm cô bé thẳng một đường: “Sở Sở nhà chúng dạo một chút, bên ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-739.html.]
Sở Sở chỉ tay về phía xa: “Ô ô ô.”
Vì Thẩm Khánh Nghi bế theo đứa bé vài tháng tuổi theo hướng nó chỉ, nhưng khi đến nơi, ngay từ cái đầu tiên bà lập tức giật vì họ đến nhà xác, giờ phút cửa nhà xác mở , mấy mặc áo blouse trắng .
Sở Sở ngửi ngửi một cái, cô bé ngửi thấy một mùi hương đặc biệt.
Cô bé còn nhỏ nên sợ cũng đó là mùi xác c.h.ế.t thối rữa, mùi của chết, cô bé hít một thật sâu, cơ thể bé nhỏ giống như cô bé, cô bé lưu mùi trong kí ức của .
Thẩm Khánh Nghi nhà xác, tình cờ cơn gió thổi tung tấm chăn màu trắng lên lộ khuôn mặt chết, bà vô cùng kinh hãi, tất nhiên bà vội vàng về.
Mà cùng lúc đó, Sở Thanh Đồ sải bước đến khu khám bệnh , khi Cố Bồi đang ở tòa văn phòng việc, ông một mạch đến đó, khi hỏi thăm phòng việc của Cố Bồi, ông lên lầu, thấy cửa khóa, đang định hỏi ai đó thì ông thấy mấy ở phòng việc bên cạnh bàn tán, một : “Nếu ngoại quốc thật sự Linh Đan Đường chữa khỏi, viện trưởng Cao, chúng nên cân nhắc cho Lâm Bạch Thanh đến phòng khám trung y quân khu ?”
Người xoa đầu: “Cậu đồng chí Cố Bồi , ung thư v.ú dạng viêm là loại ung thư nguy hiểm nhất, nãy với bệnh nhân đến trung tâm điều dưỡng, xem qua , còn nữa, đừng Lâm Bạch Thanh Linh Đan Đường, ngay cả thần tiên cũng khó cứu.”
“Ái chà, hiếm bệnh nhân nước ngoài nào quan tâm đến thuốc bắc của chúng , nhưng một căn bệnh như , xem, chúng tuyên truyền nhưng dám, đúng là sầu thật.” Một .
Sở Thanh Đồ giỏi trong việc nắm bắt tin tức then chốt, ông lập tức nghĩ Cố Bồi đang ở trung tâm điều dưỡng. Vì , ông vội vã xuống lầu hỏi ai đó vị trí của trung tâm điều dưỡng vội vã đến đó.
Trên một con đường dài, hai tới từ hai phía, ai cũng vội vã và đường, suýt chút nữa họ đụng . Sở Thanh Đồ đột nhiên dừng , trong khoảnh khắc đỡ , ông giống như sét đánh.
Ánh mắt Sở Thanh Đồ hết vợ sang khuôn mặt bánh bao nhỏ tròn trịa hồng hào . Cô bé òa lên một tiếng, khóe miệng tràn một giọt nước miếng, rõ ràng đây là bộ dáng con gái của ông lúc chia tay hai mươi năm . Trải qua hai mươi năm thăng trầm, đầu Sở Thanh Đồ đầy tóc trắng, một phong trần.
vợ ông với mái tóc đen nhánh, khuôn mặt xinh xắn vẫn trẻ trung xinh như ngày nào.