Một tiền lớn trị giá tám triệu đồng từ trời rơi xuống, còn đến từ nước ngoài là để hỗ trợ ngành trung y của nước chúng . Chỉ đơn thuần nhận tiền như thế là thích hợp lắm, dù cũng trọng đãi quyên góp chứ nhỉ.
Trong lúc giám đốc Sở Hứa đang sầu chuyện , lúc thấy Sở Xuân Đình đến, giám đốc Sở Hứa ngay lập tức sáng mắt, vì ông là một cố vấn của Sở Văn hóa, giám đốc Sở Hứa nghĩ kêu ông liên lạc với Sở Văn hóa một chút, bắt đầu từ chính phủ, đăng báo cảm ơn một chút những quyên tiền bên nước ngoài cho trung y và duy trì sự nghiệp vệ sinh trong nước.
Suy cho cùng tiền thì quyên góp tiền , chúng cho mấy trang báo khen ngợi một chút, thêu gấm thêu hoa cũng thể cho quyên góp vui hơn.
Sở Xuân Đình , đương nhiên là khen giám đốc Sở Hứa chuyện , là một lãnh đạo thể thấu hiểu tâm tư của dân và tầm xa.
Mà giám đốc Sở Hứa cảm thấy chỉ như thôi vẫn đủ, chung quy thì Hoa ở nước ngoài cố gắng lao động ở xa dễ dàng, họ vẫn nhớ về quê hương, mong đóng góp bằng cách quyên góp tiền, việc chỉ đăng báo chắc hẳn đủ để thể hiện sự trân trọng.
Mà Sở Xuân Đình nghĩ cả buổi trời, mới đề rằng bản thể tuyển một nhóm chuyên gia giới văn hóa đến thăm quê hương của những quyên góp tiền, ngôi đền tổ tiên của họ, thắp hương và thể hiện lời cảm ơn bằng những lời cầu nguyện.
Mặc dù trong thời đại mới của chúng , điều xem là chế độ phong kiến mê tín dị đoan.
Tuy nhiên, đa những Hoa ở nước ngoài di cư khá sớm, bản họ khá mê tín, nên khi đóng góp tiền, họ tất nhiên cho tổ tiên một chút để vinh dự cho dòng họ, đúng .
Nghe , giám đốc Sở Hứa chau mày : “Chuyện đương nhiên thể hơn nữa, nhưng lo rằng sẽ phiền ngài quá.”
Sở Xuân Đình xua tay: “Đây là vì sự phát triển của chính phủ mà, đó là chuyện nên .”
Sau khi rời khỏi Sở Y tế, Sở Xuân Đình còn đặc biệt chạy đến Linh Đan Đường, gặp Lâm Bạch Thanh ở sân , ông khá tự hào và hừng hực khí thế : “Tám triệu của cháu đến , nhưng nó chỉ là một bước khởi đầu, qua một thời gian lẽ sẽ thêm quyên góp mới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-799.html.]
Lâm Bạch Thanh : “Cháu chỉ cần tám triệu thôi là đủ , cho cháu nhiều tiền hơn thì cũng vô dụng, hơn nữa ai mà mắt đến mức thật tâm thật ý quyên góp cho một cái dược đường liên quan gì chứ?”
Sở Xuân Đình một cách thâm thúy: “Điều đó thì thể chắc.”
Ông Lý tổ chức tổng cộng tám , đều là những giàu m.á.u mặt ở SF. Họ cho tiền là vì mặt mũi của ông Lý, tất nhiên cũng kiếm ít lợi nhuận. chuyện đối với họ, vốn dĩ chỉ là một việc kinh doanh thông thường.
khi tin tức đăng lên báo, những chuyên gia văn hóa đến quê hương của họ để thắp hương tổ tiên, bản chất của chuyện đổi.
Thực từ lâu đây, Hoa ở nước ngoài thói quen quyên góp tiền cho quê hương.
DTV
chủ yếu là để quyên góp cho quê hương của , để xây cầu đường, cải thiện cuộc sống dân.
Quỹ phúc lợi cũng khá nhiều, nhưng các loại doanh nghiệp mang tính kinh doanh và các ngành phi vật thể cũng ít thấy hơn.
Mà Sở Xuân Đình linh cảm, cùng với việc tám quyên góp nhận trọng đãi là đăng lên báo, còn việc ông cùng các chuyên môn giới văn hóa tới thắp hương tổ tiên khiến dân cùng bạn bè quê hương truyền tai truyền miệng, điều sẽ tạo nên một làn sóng quyên góp từ các giàu ở nước ngoài, tạo nên một làn sóng quyên góp cho quê hương.
Có lẽ là quyên góp cho quỹ phúc lợi, nhưng cũng lẽ là quyên góp những ngành nghề truyền thống như trung y, võ thuật, hí khúc, những loại phi vật thể khác
Linh Đan Đường đăng lên báo, tiền quyên góp tất nhiên cũng thể ít .
Tuy tuổi ông cụ cao , nhưng mấy chuyện nhỏ thì thực sự là một bày mưu tính kế, thắng lợi ngàn dặm. Tuy nhiên, dẫu thành công ở bên ngoài, nhưng khi trở về nhà ông thể tránh khỏi những thất vọng.