Sau đó, cô bước tới giúp điều chỉnh tư thế, dùng tay chỉnh tư thế tấn, Tiểu Nhã tập trung đánh hai quyền, cô với Sở Xuân Đình: “Em vẫn còn là một đứa trẻ, ông mắng em như thế?”
Sở Xuân Đình gầm lên: “Con bé đáng ăn mắng! là đồ vô dụng, đồ ăn hại, đồ ngốc! Hôm qua ông phái đến trường học hỏi thăm, hàng ngày đều một đám thiếu niên huýt sáo đuổi theo con bé, đúng là mấy đứa rác rưởi, ai thể bắt nạt cháu gái của ông đây chứ. Ông phái hai bắt một đám nhóc khốn nạn đến, trói hai tay chúng lưng kêu con bé đánh, nhưng ngay cả một đ.ấ.m con bé cũng đánh!”
Bên cạnh đó, cuối cùng Tiểu Nhã cũng sẵn sàng tập võ vì khi học ở trong nước thì cô bé bắt nạt. Từ nhỏ, cô bé xinh , song đôi khi đó là một điều may mắn. Cô bé phân biệt đối xử ở nước ngoài, khi về nước thì cũng như thế, cô bé các bạn nữ xa lánh, các bạn nam cùng lớp cũng cố tình ức h.i.ế.p cô bé.
Vì lý do , cuối cùng cô bé cũng sẵn sàng tập võ để bảo vệ bản , nhưng cô bé vẫn dám đánh với khác.
Tất nhiên, Sở Xuân Đình nổi trận lôi đình nên sẽ để cháu gái ông cụ bắt nạt, ông cụ cử đưa đám học sinh bắt nạt Tiểu Nhã về nhà, đó trói tay chúng đưa sân để cô bé đánh, thế nhưng Tiểu Nhã cô bé dám tay mà chỉ trơ lóc.
Vì thế, Sở Xuân Đình tức giận đến mức cho rằng cô cháu gái là sự sỉ nhục của gia tộc nên ông cụ tự phạt cô bé, nhưng Tiểu Nhã vẫn còn là một đứa trẻ, ông cụ mắng lọt tai chút nào.
Lâm Bạch Thanh : “Nếu thì cháu sẽ thuê thầy dạy võ dạy em , ông đừng ăn hại gì nữa, việc diễn đều trình tự.”
Sở Xuân Đình lấy tay vỗ đầu: “Cháu hiểu , con bé như thế, con bé là đồ ăn hại, ăn hại thuần chủng.”
Lâm Bạch Thanh tức giận, cô vỗ lưng ghế ông cụ: “Em mới bao nhiêu tuổi ông, ông như thế sợ tổn thương em …”
“Ông đây trói mấy tên nhóc lưu manh đến cho con bé đánh, nhưng con bé dám đánh, con bé là đồ ăn hại gì là gì?” Sở Xuân Đình cũng chịu thua kém, ông cụ cũng vỗ lưng ghế.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-934.html.]
Lâm Bạch Thanh vỗ trở : “Sao ông trói con nhà cơ chứ, ông là vi phạm pháp luật đó.”
Sở Xuân Đình gằn giọng: “Luật ở , ông đây chính là luật, chọc ông đây thì vi phạm pháp luật.”
Thấy cháu gái giận đến mức nên lời trừng mắt , ông cụ tiếp: “Cháu yên tâm, ông việc chừng mực.”
Ông cụ và Tiểu Nhã là hai thái cực.
Một bắt nạt dám đánh trả, còn thì việc như cướp, coi thường pháp luật.
Mặc dù Sở Xuân Đình hành động chừng mực, nhưng những việc ông cụ giống như thế, ông cụ mắng Tiểu Nhã, đương nhiên Lâm Bạch Thanh nổi giận, vô định khuyên bảo ông cụ một nữa thì chợt tiếng đó, ông cụ vỗ đùi: “Thanh Thanh, cháu , Sở Sở kìa, cháu con bé , cháu thật với ông , Tiểu Nhã thông minh và hiểu , con bé đồ ngốc thì là gì?”
Lâm Bạch Thanh đầu , cô thấy Sở Sở đang cạnh dì nhỏ, cô bé tấn luyện võ. Cô bé chỉ mới hai tuổi, thấp đến mức thể với tới bao cát nên chỉ thể đánh khó.
Dáng be bé, tay và chân đều ngắn ngủn, mặc thêm một chiếc áo khoác bông tròn, dáng vẻ mũm mĩm, khi đánh võ, nắm tay nhỏ nhắn tròn xoe.
Hai cô bé, một lớn một nhỏ, theo lẽ thường thì chắc hẳn Sở Sở kém hơn Tiểu Nhã.
như thế, cô bé mới hai tuổi nhưng nửa trụ vững, lưng thẳng, nắm tay nhỏ đánh , theo lời của bác gái Thạch là: “Wow, Sở Sở đánh rung lắc chút nào cả.”
Sở Xuân Đình bắt chéo chân, đắc ý Lâm Bạch Thanh đầy khiêu khích: “Ông là , , chỉ cần thoáng qua là ông thể đứa trẻ thông minh , phần của Sở Sở và cách thức tung quyền là con bé khác với Tiểu Nhã.”