Đối với những tấn vững và dùng lực, khi ngoài họ thì chỉ thấy vững vàng. Đấm nhanh vững, là một cú đ.ấ.m mà là một cú chặt tay, dù chặt ở trong nhưng vẫn vững như đá.
Tất nhiên, điều đồng nghĩa với việc Sở Sở là thiên tài khác những đứa trẻ bình thường. Nguyên nhân chủ yếu là cách một ngày Lâm Bạch Thanh sẽ tấn một , khi Sở Sở lên lên thì thích cùng .
Khi tấn vững vàng thì tâm thiền, nếu cả hai chuyện thì đó là nền tảng của học võ.
Vì thế Sở Sở giỏi đánh đ.ấ.m như thế đều do cô bé noi gương theo .
Sở Xuân Đình nghĩ như , từ đến nay ông cụ che giấu sự thiên vị đối với Sở Sở, ông cụ vỗ đùi, khiển trách Tiểu Nhã: “Cháu xem cháu , cháu còn bằng một đứa trẻ hai tuổi nữa, cháu đồ ăn hại thì là gì?”
Nếu sự giáo dục và tình yêu thương tương đương với sự xinh rạng ngời thì sẽ là một tai họa.
Vì Tào Chi Phương cố tình nuôi nấng Tiểu Nhã như yếu đuối, khi Sở Xuân Đình mắng như thế, cô bé càng luống cuống, càng hoảng thì cô bé càng đánh , cô bé lau nước mắt, đánh một quyền thì thất bại!
Khi nước mắt cô bé rơi xuống, Sở Xuân Đình càng nổi giận: “ là đồ vô dụng, cháu đánh , ông đây sẽ đánh hết mấy ở Đông Hải để cháu tù, nhưng bản cháu , ngay cả bao cát cháu còn đánh xong!”
khi ông cụ mắng như thế, Sở Sở liền dừng , cô bé trở về vị trí cũ dậm chân: “Ông cố quá, cháu sẽ đánh cho dì nhỏ, ông cố mắng dì nhỏ.”
DTV
Vừa dứt lời, cô bé liền tiến lên mấy bước, cô nhóc to như hạt đậu bắt bắt đầu tung một loạt cú đấm: “Cùng lắm thì cháu đánh tiếp, đánh hoài, đánh mãi, ông cố đừng mắng dì nhỏ nữa!”
Thử hỏi, ai thể tức giận khi thấy một chiếc bánh bao nhỏ đang cố gắng lý luận với cơ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-935.html.]
Sở Xuân Đình cô bé chọc bật , thế là tha cho Tiểu Nhã, ông cụ ôn tồn đáp: “Được , cháu đừng giả vờ múa máy tay chân nữa, cháu về phòng bài tập !”
Từ lâu Tiểu Nhã còn kiên nhẫn tập luyện, thả , cô bé nhấc Sở Sở lên đón về, đó dẫn Sở Sở về phòng bài tập.
Lúc Sở Xuân Đình mới : “Cháu sợ ông mắng Tiểu Nhã dữ quá nên đến đây đón con bé ?”
Sau đó ông cụ kiên quyết: “Không , nếu tiếp tục như thì sớm muộn gì con bé cũng trở thành vô dụng. Ông trông chừng và huấn luyện con bé. Nếu với vẻ bề ngoài của con bé cộng thêm việc thông minh thì sẽ khổ.”
Lâm Bạch Thanh lợi dụng điều đó nên đáp lời: “Dù con bé cũng thể luyện võ. Sao ông dạy con bé về lịch sử, kế thừa công việc của ông và giám định văn vật, việc đó ?”
Nói đến chuyện , Sở Xuân Đình bỗng nhiên cảm thấy mất phương hướng, bả vai ông cụ rũ xuống.
Đột nhiên, ông cụ xoay trở về phòng, ông cụ lấy hai mặt dây chuyền ngọc bích trong ngăn kéo đầu giường, đưa cho Lâm Bạch Thanh, hiệu ho cô: “Cháu thử ngửi và phân biệt mùi vị xem chúng khác như thế nào?”
Lâm Bạch Thanh nhận lấy, tiên ngửi miếng ngọc màu vàng: “Miếng ngọc nhỏ mùi thơm.” Cô ngửi miếng còn , tiếp: “Còn miếng thì mùi thoang thoảng.”
Nếu những khứu giác nhạy bén thể ngửi ngọc, chúng đều mùi thơm đặc trưng. Ngọc sản xuất từ khắp miền đất nước những hương vị khác .
Sở Xuân Đình giơ miếng ngọc màu vàng lên : “Đây là hà ngọc.” Ông cụ lắc miếng : “Còn đây là xa ngọc.”
Ông cụ im lặng hồi lâu, cuối cùng : “Thanh Thanh , cháu còn hiểu , nếu thật sự dấn ngành đá quý thì cháu và Sở Sở tài năng, nhưng con bé Tiểu Nhã ngốc nghếch , thật đáng tiếc…” Đáng tiếc Lâm Bạch Thanh là một bác sĩ giỏi, từ nhỏ ảnh hưởng nên chắc hẳn Sở Sở cũng như thế.
Từ đến nay Lâm Bạch Thanh bao giờ thích ngọc thạch gì cả, cô cũng để ý tới chúng, đương nhiên, cho dù cô tài ở lĩnh vực đó, cô cũng sẽ đổi nghề hoặc để Sở Sở học, dù ngọc thạch cũng chỉ là của cải, còn bác sĩ thể cứu sống khác, cũng giống như cô, Sở Sở sinh mệnh trở thành một bác sĩ tài ba.