"Được, cứ lấy bánh quy nén từ chỗ , đỡ xuống lầu lôi thôi."
"Ừm."
Súng để ở phòng khách, tạm thời mang theo. Hàn Nguyên và những khác khỏi cửa đến dãy nhà phía để tìm vị trí b.ắ.n tỉa.
Ứng Thư Trúc gọi trai, hai em im lặng giúp cô đếm bánh quy nén.
Dư Phi Dao mấy định mở miệng gì đó, nhưng cuối cùng đều nuốt lời bụng.
Cô lựa chọn Bánh Bao, chính là thể hiện lập trường. Người khác lời an ủi thể còn tác dụng, nhưng nhiều lời lúc thốt từ miệng cô, những an ủi ai, ngược còn mang ý nghĩa mỉa mai, giả tạo.
Bánh quy nén cồng kềnh, loại mà chính quyền quận phát, một miếng là một gói, tuy nhỏ nhưng khi ngâm nước thể tương đương với hai ba bát cơm, hai thùng carton là thể đựng hết 1200 miếng.
Không lâu , Thuận theo dõi về.
" thấy tổng cộng năm , ba đứa trẻ trông vẻ , thể tự , nhưng Bánh Bao... hình như lắm."
Tim Dư Phi Dao như thắt : "Nó còn sống ?"
"Ừm, còn sống, khập khiễng, chân chắc chắn thương, ánh sáng quá mờ, dám đến gần, sợ phát hiện, cho nên cụ thể thế nào thì cũng rõ lắm. Chu Hoàn vẫn đang theo dõi bên đó."
"Gọi Chu ca về , cần theo dõi nữa."
Đám khốn nạn bỏ chạy một nhóm , những kẻ chắc chắn là ở trông coi bọn trẻ, quyết định rời cũng cần giở trò gì nữa.
Trước đây, cô luôn cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, những ngày tháng vui vẻ ì ở nhà trôi qua trong nháy mắt, nhưng giờ đây, hai tiếng ngắn ngủi dường như quá dài đối với tất cả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-truoc-tan-the-chuan-bi-vat-tu-de-chien-thang/chuong-302.html.]
Chưa đến giờ hẹn mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, về phía hồ Kim Hồ.
Trước khi xảy thiên tai, hồ Kim Hồ là một công viên đất ngập nước, xung quanh hồ xây dựng nhiều cảnh quan nhân tạo. Sau khi xảy thiên tai, gần như tất cả thứ đều lũ lụt nhấn chìm, mặt băng chỉ còn những ngôi nhà xây dựng đồi và một vòng đu .
Trong tai , giọng của Triệu Dực truyền đến rõ ràng: "Bọn chúng chắc chắn đang trốn ngôi nhà đó, từ đây thấy , cần dụ bọn chúng ngoài."
Không rõ đối phương bao nhiêu , cho nên ngoài Hàn Nguyên, tất cả những sử dụng s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đều ở phía , còn Dư Phi Dao dẫn theo những khác kéo xe đẩy đến.
Tám bước lên mặt băng, từ xa tiếng vọng : "Dừng , chỉ hai đến xác nhận tình hình."
Nghe giọng , chắc chắn là đàn ông lúc nãy ở khu chung cư.
Mọi dừng bước.
"Anh Hàn, chúng ."
Hàn Nguyên gật đầu, hai tiếp tục về phía .
Đến khi còn cách ngôi nhà mặt băng hai ba trăm mét, đối phương hét lên: "Đừng nữa, phiền hai cởi áo khoác ngoài , cô Dư súng, c.h.ế.t họng súng, cho nên phiền hai cởi hết quần áo, chỉ mặc đồ lót giữ nhiệt thôi. Yên tâm, trời tuy lạnh, nhưng thời gian ngắn như sẽ c.h.ế.t cóng , mong hai thông cảm."
"Bọn chúng khá cẩn thận đấy." Dao thở dài trong tai : "Nếu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, cách xa như , bọn chúng cẩn thận như , chúng thật sự còn cách nào khác."
Dư Phi Dao thở một , Hàn Nguyên, chút do dự cởi quần áo.
Nhiệt độ hiện tại luôn duy trì ở mức âm 40 độ, đạt đến đỉnh điểm lạnh nhất. Người bình thường mặc quần áo thể chạy trong gió tuyết vài phút. Sau khi quen với nhiệt độ mới cũng mặc nhiều quần áo như lúc ban đầu.