Khoảng cách ba mươi mét, Hàn Nguyên chỉ mất hai ba giây đuổi kịp.
Triệu Dực và những khác b.ắ.n s.ú.n.g giỏi, nhưng phản ứng của đối phương cũng nhanh, viên đạn thứ hai kịp b.ắ.n , bọn chúng trốn điểm mù của xạ thủ b.ắ.n tỉa.
Dư Phi Dao chạy nhanh bằng Hàn Nguyên, đến bên cạnh mấy đứa trẻ, cô lập tức xông lên giúp đỡ mà rút d.a.o găm trong ủng , cắt đứt dây thừng trói bọn nhỏ.
Dù đá đ.á.n.h thế nào, Bánh Bao vẫn c.ắ.n chặt buông.
Dư Phi Dao tung nắm đ.ấ.m về phía đàn ông. Dù ch.ó c.ắ.n tay, đau đớn vô cùng, nhưng vẫn giơ tay đỡ.
Nắm đ.ấ.m đập lòng bàn tay đối phương, Dư Phi Dao cầm d.a.o đ.â.m từ lên, xuyên qua cằm , đó cô nâng gối lên, đá trúng chỗ hiểm.
Trên đều đau, đàn ông nên che chỗ nào.
Phía ngôi nhà vang lên tiếng đ.á.n.h đ.ấ.m dữ dội, thậm chí cần cũng , cuộc chiến chắc chắn kịch liệt.
Bánh Bao thấy đàn ông thật sự thể chạy nữa, nó buông miệng , ngã xuống đất.
"Bánh Bao!"
Ba đứa trẻ kêu lên kinh ngạc, lao đến.
Nghe thấy tiếng kêu, Dư Phi Dao như phát điên, đ.â.m d.a.o đàn ông như c.h.é.m chả.
Tay cô vững, đ.â.m d.a.o nhanh, nhát d.a.o nối tiếp nhát d.a.o .
Con d.a.o cũng là đặt ở nước ngoài, dài bằng d.a.o mổ thông thường, nhưng cũng sắc bén, dễ dàng xuyên qua quần áo của đàn ông, đ.â.m da thịt .
Lúc đầu, còn vùng vẫy, nhưng hơn chục nhát dao, sức lực của yếu , lâu thì còn phản ứng gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-truoc-tan-the-chuan-bi-vat-tu-de-chien-thang/chuong-304.html.]
Giọng của Triệu Dực cùng tiếng gió rít gào vang lên trong tai .
Anh đang khuyên cô bình tĩnh, từng câu từng chữ Dư Phi Dao đều rõ. Cô cảm thấy đầu óc tỉnh táo, nhưng sự tàn nhẫn ngừng dâng lên, thậm chí cô còn rõ dường như mất kiểm soát.
Âm thanh bên tai dần dần xa xăm, tay cô vẫn đang đ.â.m d.a.o một cách máy móc.
Cho đến khi tiếng ch.ó sủa vang lên.
"Gâu... Gâu gâu gâu..."
Âm thanh xa xăm dần dần trở , Dư Phi Dao cúi đầu xuống, Triệu Dực một tay nắm chặt cổ tay cô, một tay nắm lấy lưỡi dao, đó m.á.u nhỏ giọt, là m.á.u của đàn ông là d.a.o cứa tay Triệu Dực.
Cảm nhận tay Dư Phi Dao buông lỏng, Triệu Dực giật lấy con dao, ném xa, đó lấy áo khoác phao tay khoác lên Dư Phi Dao.
"Bánh Bao , nó còn sống, em cũng , nhưng cả hai đều quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."
"Em ."
Có lẽ đều nghĩ rằng cô như là do Bánh Bao c.h.ế.t nên kích động.
Không thể phủ nhận, sự mất kiểm soát của cô nguyên nhân , nhưng phần lớn là do mười năm sống trong ngày tận thế ở kiếp khiến cô phát điên. Bình thường, khi gặp điểm bùng phát, cô thể cưỡng chế đè nén sự tàn nhẫn đang cuộn trào trong lòng, nhưng hôm nay gặp chuyện của Bánh Bao, sự tàn nhẫn đó thể kiềm chế nữa, cho nên bộc phát .
Có thể sống sót trong thế giới mà con ăn thịt lẫn , thể là bình thường .
Ứng Thư Trúc và những khác cũng chạy đến.
Dư Phi Dao nhanh chóng mặc quần áo.
Dù quần áo giữ ấm đến thì cũng cần một chút thời gian để ấm cơ thể. Tay Triệu Dực ấm, dù cách một lớp găng tay, cô vẫn thể cảm nhận ấm từ lòng bàn tay truyền đến. Dư Phi Dao buông tay , tháo găng tay của , nắm tay , nhét túi áo khoác phao của .