Vốn dĩ còn bàn bạc xem cách nào an lấy xe ngoài, bây giờ cũng thôi , bèn bếp bắt đầu nấu bữa tối.
Hiện tại chỉ nước đắt đỏ, mà giá cả các loại lương thực, thực phẩm cũng theo đó tăng lên, hai bọn họ hiện tại thương thể , bây giờ chỉ thể nhận lương cơ bản, Du Phi Dao là thất nghiệp, thu nhập, bề ngoài ăn uống đều dựa tiền tích lũy đây bán đồ nhặt để duy trì.
Cho nên bây giờ cũng dám tùy tiện nấu nhiều món ngon, trong tòa nhà quá nhiều ở, sợ mùi thơm quá nồng khiến khác ngửi thấy mùi vị sẽ thu hút sự chú ý.
Du Phi Dao cũng ngủ bao lâu, chỉ chợp mắt mười mấy phút là tự tỉnh dậy.
"Đừng nữa, ăn trực tiếp đồ trong gian , tích trữ nhiều như còn đến năm nào tháng nào mới ăn hết, ngày nào cũng nấu nướng thấy phiền ?"
Cô thích nấu ăn, nhưng chịu nổi Du Phi Tinh và Triệu Dực đều thích nấu ăn, cho nên thời gian , về cơ bản là cô chuẩn nguyên liệu nấu ăn, đó Triệu Dực phụ trách công việc tiếp theo.
Một hai ngày thì còn , thời gian dài cô chút chịu nổi, thời gian nấu nướng , gì mà .
"Được, đến ngay đây."
Triệu Dực phản bác.
Mười mấy phút cũng đủ xào xong một món ăn, những nguyên liệu chuẩn kỹ càng còn trực tiếp cho gian, dù cũng sẽ hỏng.
Ăn cơm xong, ba bàn bạc về chuyện cách nào lấy xe ngoài.
Sau khi thế giới còn tái sinh khác, nguyên tắc hành động của bọn họ chỉ còn một chữ.
Ổn định!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-truoc-tan-the-chuan-bi-vat-tu-de-chien-thang/chuong-531.html.]
Vì để bắt mổ xẻ, bất cứ chuyện gì cũng cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận, tuyệt đối thể để khác phát hiện điều gì đó .
"Mình nhớ A Dao đây ở căn cứ Lương Thành lái một chiếc Knight XV, trong bãi đậu xe của căn cứ Lương Thành cũng ít xe , nếu , chúng trực tiếp lái xe về hướng căn cứ Lương Thành, ở gần thủ đô chắc chắn là thể gì, quá dễ điều tra ."
Du Phi Dao gật đầu: " cảm thấy , đừng là về hướng đó, cho dù là thực sự căn cứ Lương Thành một chuyến cũng , dù rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi."
Triệu Dực gật đầu: "Đều ."
"Vậy thì mau chóng xuất phát ."
Du Phi Dao liếc em trai: "Em thì ? Chân em ai chăm sóc cũng , là chị nhét em gian mang theo luôn?"
"Đừng mà!"
Nghe chị gái nhét gian mang , Du Phi Tinh suýt chút nữa thì hét lên.
Không gian thời gian tĩnh lặng thì cất giữ đồ đạc còn , nhưng luôn cảm thấy nhét một sống sờ sờ trong đó đáng sợ.
Liếc em , Du Phi Tinh hì hì: "Hai là , tên què quặt như em sẽ cản trở hai , em ở một cũng , thành vấn đề."
Cuối cùng Du Phi Tinh vẫn nhét gian.
Bởi vì Du Phi Dao cảm thấy thiên tai quá bất , những gì trải qua ở kiếp chắc áp dụng cho kiếp .
Trong cảnh , một chia tay bình thường lẽ chính là vĩnh biệt, nhất là trong thời gian bọn họ rời khỏi thủ đô, hai bên xảy chút chuyện ngoài ý , về cho dù thể sống sót, cũng chắc thể tìm thấy .