bước chân  khỏi ký túc, Hồ Tuyết  lập tức đá ghế loảng xoảng, gào lên như phát đ-i-ê-n:
 
“Ch-ếc tiệt, thật sự là ch-ếc tiệt! Rõ ràng chỉ  mô phỏng của   lên đến 20 điểm  mà!
 
Cả hệ thống còn công nh-ậ-n  giống cô  nữa cơ mà! Giờ  phá kiểu , chỉ còn  10 điểm!
 
Nếu về 0 thì nhiệm vụ thất bại mất! Thất bại …  sẽ  trừng phạt!!”
 
Cô  lập tức gọi điện cho Lâm Hạo:
 
“Hạo ca ca,  nhất định  giúp em! Xin   năn nỉ Tần Miểu Miểu   ký túc ! Em cần quan sát cô  mặc gì, mua gì –  ở gần mới dễ bắt chước, dễ ph-ân tích hành vi của cô  chứ!”
 
Đầu dây bên   khẩy:
 
“Ừ,  thôi.  mà Tuyết Tuyết, em định… thưởng cho  cái gì nào?”
 
  thèm  tiếp đoạn “nịnh hót gớm ghiếc” phía , ngắt luôn thiết   lén, trong đầu  bắt đầu suy nghĩ về ẩn ý trong lời  của Hồ Tuyết.
 
Nếu  thoát khỏi cái hệ thống quái quỷ ,   chủ  vận mệnh của chính , thì chỉ  cách… để cô  thất bại.
 
Chỉ cần nhiệm vụ của cô  “bắt chước ”  hệ thống đ-á-nh giá là thất bại – thế là đủ.
 
Vấn đề là,  thế nào để khiến hệ thống đó đ-á-nh giá mô phỏng  thành công?
 
Ngay lúc , một ý tưởng lóe lên trong đầu .
 
  cùng Lưu Vi và Hoàng Vân bàn bạc chốt xong kế hoạch, thì một cuộc gọi lạ bất ngờ hiện lên màn hình.
 
Giọng  đầu dây  quen – là Lâm Hạo.
 
 khác hẳn thái độ hống hách thường ngày,     tỏ  cực kỳ nhẹ nhàng,  đủ lời ngon ngọt để dỗ dành   về.
 
Ngày xưa,  từng thích  mấy lời đó đến phát nghiện.
 
 giờ đây, chỉ cảm thấy ghê tởm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-xu-ly-thanh-mai-thich-bat-chuoc-cua-ban-trai/chuong-9.html.]
 
Tuy nhiên… vì kế hoạch,  vẫn mỉm  đồng ý.
 
Tối đó, khi   về đến ký túc xá, thái độ của Hồ Tuyết khác hẳn. Cô  cố tỏ  ngoan ngoãn, còn đặc biệt đến  mặt   bộ xin :
 
“Miểu Miểu, hôm  là  sai. Cậu cũng  mà,  từ quê lên,  từng tiếp xúc nhiều,  lúc nghĩ  thấu đáo, mới   mấy lời  .
 
Mình thật lòng  sửa đổi. Cậu  thể… tha thứ cho  ?”
 
 thản nhiên  móng tay, giọng nhàn nhạt:
 
“Đương nhiên là  thể.”
 
Câu trả lời dứt khoát đến mức khiến cô  khựng , suýt thì nuốt luôn câu thoại kế tiếp. Cô  vội vàng ch-uy-ển chủ đề sang chuyện khác, giả vờ như   gì xảy .
 
Cô  chỉ  bộ váy  cố tình treo , hỏi:
 
“Cậu định mặc cái  ngày mai ?”
 
Thấy  gật đầu, cô  lập tức cau ,  vẻ    thôi.
 
 cố nhịn , hỏi:
 
“Sao thế? Không hợp hả?”
 
Hồ Tuyết  bộ suy nghĩ  chỉ  một bộ màu trắng – thực chất là bộ rẻ tiền nhất trong tủ , :
 
“Mình thấy bộ  hợp với  hơn á, thật đấy.”
 
 liếc  một cái,  mỉm  gật đầu:
 
“Ừm,   đúng. Vậy ngày mai Mình sẽ mặc bộ . Cảm ơn   góp ý nha.”
 
Cô  như  trút bỏ gánh nặng, trong mắt ánh lên sự đắc ý rõ ràng.
 
Sáng hôm ,  thấy  thật sự mặc bộ đó  khỏi phòng, Hồ Tuyết  đến mức  giấu nổi niềm vui.