Chu Lan Tâm –    qua, Bùi Niệm Chi từng nhắc đến nàng .
 
Hắn bảo chỉ là  quen thuở bé.
 
Nay  , sợ rằng còn là thanh mai trúc mã chứ chẳng   quen  đơn thuần.
 
Thế nhưng Chu Lan Tâm rõ ràng  rời quê hương, xuất giá theo chồng.
 
Giờ đây chẳng rõ vì cớ gì  đột ngột xuất hiện.
 
Họ  gì nhỉ? Muốn rời nhà  Thục Trung?
 
Ngẫm , lúc đó Bùi Niệm Chi vẫn siết chặt Chu Lan Tâm trong lòng, ngay  mặt bà mối, cũng  chút e dè mà che chở nàng .
 
Lẽ ,   đau thương đến ngất lịm mới .
 
Thế nhưng, chỉ là trong khoảnh khắc thoáng hoảng loạn,  bất chợt, lòng  như trút  gánh nặng.
 
“A Cẩm, Lan Tâm nhiễm phong hàn, đói lạnh nhiều ngày. Múc ít cơm nóng,  thêm một bát canh nóng cho nàng giúp .”
 
Bùi Niệm Chi  phân phó ,  lấy tấm chăn lông của , phủ lên  Chu Lan Tâm.
 
Bà mối họ Lưu thấy ,  bên cạnh thấp thỏm  yên, do dự thật lâu.
 
Thế nhưng Bùi Niệm Chi bận bịu chăm sóc Chu cô nương, chân  chạm đất,  từng nhắc  chuyện hôn sự.
 
Sau khi  đưa canh nóng tới, bà mối họ Lưu liền kéo   ngoài sân.
 
Bà thò tay  tay áo, lấy  mấy thỏi bạc, trịnh trọng trao cho .
 
“A Cẩm ,  tuổi  cao, chẳng kham nổi việc  mai cho một mối   như  nữa. Số bạc  vốn là Bùi công tử đưa cho   đó, nay  chẳng  thì giờ,  đành  trả cả cho con. Ngoài mặt, cũng chớ  là  từng đến.”
 
Bà mối họ Lưu xưa nay nổi tiếng mát tay, chuyện hỷ sự  bà  mối  từng thất bại, lẽ nào   dính  một mối hôn sự kỳ quái như thế .
 
Thỏi bạc trong tay,  nặng nề  bỏng rát.
 
Không khí ngượng ngùng bao trùm,  bỗng nhớ  bà mối còn  ăn gì, bèn gói ít cá, đưa bà mang theo.
 
Bà mối đỡ lấy, nhẹ vuốt tay ,  liếc mắt   trong nhà, nơi  Bùi Niệm Chi,  thở dài một .
 
“A Cẩm, con là một cô nương . Nếu mối   thành, con xinh xắn đoan trang,  ắt sẽ giúp con tìm  một nơi  lành.”
 
Ta  trong sân, nhẹ nhàng cảm tạ bà,  hỏi:
 
“Bà thấy… món con nấu,  ngon ?”
 
Bà giơ bọc cá trong tay lên, nụ   mặt  giấu :
 
“Ôi chao, tay nghề của A Cẩm còn vượt cả phụ  con  chứ! Bà con xung quanh ai nấy đều ,  khi con thành ,   ăn món con nấu nữa, thật là lấy  tiếc!”
 
Ta khẽ gật đầu:
 
“Vâng, bà   thế, thì con chẳng còn buồn gì nữa. Sau , A Cẩm chỉ cần nghĩ cách nấu món ngon hơn nữa là  .”
 
Bà mối gật đầu đáp lời, trong mắt thoáng chút xót xa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tru-nuong-a-cam/chuong-2.html.]
 
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“A Cẩm,  chuyện hôm nay, nếu  kẻ dị nghị điều gì, con chớ giận…”
 
Lòng  chợt thấy chua xót, song vẫn khẽ khàng “” một tiếng.
 
Tiễn bà mối rời ,    trong sân một lúc, lòng suy nghĩ m.ô.n.g lung.
 
Sau đó, bước chân nhẹ nhàng,  trở  nhà.
 
Trong phòng, Chu Lan Tâm    sắp xếp  lên giường .
 
Bùi Niệm Chi  bên, bưng nước đút cơm.
 
Chu Lan Tâm tựa trong lòng , miệng  ngừng gọi một tiếng “Bùi ca ca”,  lóc thảm thiết như hoa lê đẫm mưa, khiến   cũng mủi lòng.
 
Thấy  bước , nàng lập tức ngẩng mặt khỏi vai Bùi Niệm Chi.
 
Luống cuống kéo chăn lông   xuống, giọng yếu ớt hướng về phía , mở lời:
 
“A Cẩm  , thật xin …  thực sự   khỏe, Niệm Chi thấy  đáng thương nên mới quan tâm săn sóc.”
 
“Ta dầm mưa,  bẩn chăn của …”
 
“Còn… lỡ dở hôn sự của hai …”
 
Làm trù nương bao năm, quanh quẩn nơi bếp lò nồi niêu, tính  xưa nay vốn  mấy tinh tế, tâm tư cũng thường thô ráp.
 
Thế nhưng, dù  tinh tế như , cũng  thể   trong lời  lấp lửng và ánh mắt thấp thoáng của Chu Lan Tâm  vài phần đắc ý khoe khoang.
 
Chỉ là hôm nay,  chẳng những  giận, ngược  còn  chút cảm kích nàng.
 
Làm bẩn một tấm chăn thì  đáng gì?
 
Ta  cảm ơn nàng vì  giúp   rõ bộ mặt thật của Bùi Niệm Chi.
 
Trước ,  lấn cấn  bao, cứ mãi giằng co giữa việc  trù nương A Cẩm,   Bùi phu nhân.
 
Giờ đây,  tâm nhẹ bẫng, vấn đề nan giải  rốt cuộc   lời giải.
 
Ta sinh  chính là để  một trù nương A Cẩm sống một đời vui vẻ.
 
Ta xua tay, rộng rãi đáp:
 
“Không ngại, bẩn thì bỏ, chớ để trong lòng.”
 
Nói cho cùng, tấm chăn lông  là món quà duy nhất Bùi Niệm Chi từng tặng .
 
Là thứ  dùng  bạc đầu tiên kiếm   khi bắt đầu dạy học ở thư viện để mua về.
 
Trước hôm nay,  còn giữ gìn và  vài phần quý trọng. Giờ thì, bỏ  cũng .
 
Bùi Niệm Chi nhíu mày, khẽ phủ  chăn lên  Chu Lan Tâm,  thấp giọng  với :
 
“A Cẩm, nàng  chỉ mượn dùng một chút. Ngày mai  sẽ giặt sạch. Nàng cứ giữ lấy mà dùng, chớ nên bỏ .”