Đến tháng thứ hai, cuối cùng  cũng tìm  thời gian gặp   một . Khi , Kỳ Ngạn mỉm   với :
“Thật  lúc  gọi điện thoại, món ăn  gọi xong cả .”
“Hả?”  sững , trong lòng đầy áy náy: “Xin  , Kỳ Ngạn… Lúc đó em bận quá, mấy món  lên chắc vẫn  thể huỷ  đúng ?”
“Phi Phi  đến, nên   tự  ăn hết từng miếng, từng miếng một.”
Kỳ Ngạn vẫn mỉm , đáy mắt  gợn chút sóng, “Anh  huỷ,   chờ—chờ đến ngày em chịu gặp .”
Anh  ngẩng cằm lên:
“Giờ thì  chờ  .”
Ký ức  đè nén cuối cùng cũng thức tỉnh, gương mặt Kỳ Ngạn  mắt dần dần chồng lên hình bóng  thiếu niên tuấn tú, u tối trong hồi ức.
  lăn lộn giữa dòng đời quá lâu, tiếp xúc  với những  giống —kẻ tầm thường, sống ngập đầu trong những chuyện vụn vặt.
Thế nên  gần như  quên mất rằng—Kỳ Ngạn,  giống .
Anh  tinh tế và mong manh như một pho tượng pha lê, nhưng  phận  khiến  đầy rẫy những vết nứt. Dù ,  vẫn giữ  sự kiêu ngạo khắc sâu trong bản tính.
Điều kỳ lạ nhất là, một  tầm thường như ,  mà   thể vô tình trở thành bạn của  .
Sau , Kỳ Ngạn thường xuyên gửi lời mời   chơi.  công việc  hành  đến mức thổ huyết, phần lớn  đều từ chối.
Nửa tháng ,    cùng   suối nước nóng ở ngoại ô. Ban đầu   đồng ý, nhưng hôm    gọi điện xin , bảo  thể sẽ thất hẹn.
Bởi vì bạn  của —Liễu Hạ, đang gặp rắc rối.
Tên bạn trai cũ ăn bám vô công  nghề của cô —Tôn Hàng—liên tục đeo bám, chặn đường, dai như đỉa đói,   cắt đuôi .
Liễu Hạ thậm chí còn báo cảnh sát. Hắn  tạm giam ba ngày, nhưng  thả   tiếp tục quấy rối. Tên khốn đó mặt dày đến mức :
“Hạ Hạ, vô ích thôi. Em  dây  , thì cả đời cũng đừng mong thoát khỏi.”
Liễu Hạ tức đến chửi bới om sòm, nhưng  vẫn trơ mặt. Không còn cách nào khác, cô  mới tìm đến .
Liễu Hạ là cô gái nhỏ nhắn gầy yếu, đến chai nước khoáng còn  mở nổi.
Còn  thì khác.  từng tập tạ, từng tăng cơ, từng băng mưa dãi nắng giao hàng. Cơ thể   thừa sức mạnh.
 tìm thấy Tôn Hàng  nhà Liễu Hạ, giả vờ như  trúng tiếng sét ái tình với , cứ khăng khăng đòi mời  ăn một bữa.
Ăn xong  ngoài, chờ đến khi tên dê xồm  chuẩn  giở trò,  hét toáng lên,  đ.ấ.m thẳng  cằm  một cú.
 tiếp tục nhấc đầu gối thúc mạnh  bụng . Đợi  đau đến mức quỳ gối ói mửa,  mới bắt đầu gào  giả bộ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truc-ma-giam-cam-toi/chuong-6-truc-ma-giam-cam-toi.html.]
“Anh… Anh…   bụng mời  – cái loại ăn mày  –  ăn, thế mà   giở trò sàm sỡ với , đồ mặt dày!”
Tôn Hàng ngớ . Hắn nôn sạch những thứ  ăn,  nhổ  một ngụm nước bọt lẫn máu, ánh mắt dữ tợn trừng :
“Cô dám chơi  !”
Hắn lao tới,  nắm chặt nắm đấm, đang háo hức chờ xuất chiêu, nhưng cú đ.ấ.m của   kịp giáng xuống.
Vì   từ , Kỳ Ngạn đột nhiên xuất hiện.
Anh túm cổ áo  gáy Tôn Hàng, ánh mắt lạnh như băng   giãy giụa giữa  trung như một con gà con,  từng cú, từng cú đ.ấ.m  mặt  đến be bét máu.
Đợi đến khi Tôn Hàng nhổ  một chiếc răng dính máu, Kỳ Ngạn mới buông tay, để mặc  trượt xuống đất như một đống bùn, lạnh lùng :
“C//út.”
Và  thật sự lết  mất dạng.
  Kỳ Ngạn  cách vài bước, trong lòng ngập tràn  hổ.
Dù gì thì lý do  hủy cuộc hẹn với  là do “sếp bắt  tăng ca ở công ty”. Giờ thì  thế , chẳng khác gì  cố tình lừa  cả.
 nghẹn một hồi lâu, mới thốt   một câu:
“…  thể giải thích.”
“Anh thấy hết .”
Ánh mắt Kỳ Ngạn trầm xuống,   đầy lạnh lẽo: “Từ lúc em giả vờ trúng tiếng sét ái tình với .”
Ờm…
 ngượng ch//ết  , ấp úng hồi lâu cũng   nên lời.
Kỳ Ngạn cũng   gì thêm, chỉ lặng lẽ  ,  khẽ , nụ  nhàn nhạt mà trong mắt phủ một tầng sương mờ.
Sau đó    bỏ ,  hề ngoảnh .
Từ đó đến nay  nửa tháng,    với  thêm một câu nào.
 lo lắng thấp thỏm, mấy ngày đầu ngày nào cũng nhắn tin cho Kỳ Ngạn, nhưng      trả lời.  tranh thủ giờ nghỉ trưa gọi điện,   cũng  bắt máy.
Sau đó công việc quá nhiều,   thấy   đang vui chơi trong quán bar qua ảnh  vòng bạn bè, thế là  cũng dần dẹp bỏ ý định.
Những năm    nước ngoài,   liên lạc giữa chúng  thưa dần. Huống chi giờ cả hai đều là  lớn đang vật lộn với cuộc sống,  lẽ    cân nhắc , cảm thấy  – một  thất hứa như  –  đáng để giữ mối quan hệ, nên mới dứt khoát như thế.