Sau một buổi sáng đối diễn.
 
 
Tần Mộng Nghiên nhận  Tiêu Dương thực   đến nỗi đáng ghét như , hôm qua cô  thấy Tiêu Dương khi tập trung  công việc thì cực kỳ nghiêm túc.
 
 
Hoàn    dáng vẻ phớt đời thường ngày.
 
 
Hôm qua cô quan sát thấy cả buổi chiều   liên tục lặp  lặp  cảnh ,    hề nản lòng,  một lời than phiền, kiên nhẫn diễn  diễn  hết   đến  khác.
 
 
Bất chấp ánh  của   xung quanh,  sợ thất bại.
 
 
Người  cũng  điểm đáng khen.
 
 
Với kinh nghiệm diễn xuất  , buổi sáng hai  phối hợp  ăn ý, nhiều cảnh  chỉ cần một  là .
 
 
Sau bữa trưa, Tiêu Dương thấy Vương Kim  thêm một cảnh  kịch bản:
 
 
“Nắm tay? Đạo diễn Vương, trong kịch bản của    cảnh nắm tay, đừng tự ý thêm cảnh chứ!”
 
 
Đại đạo diễn Vương  sự theo đuổi nghệ thuật riêng, kiên nhẫn giải thích với Tiêu Dương:
 
 
“Tổng giám đốc Tiêu! Chúng   thể hiện  chỉ là tình yêu dành cho thú cưng, mà còn là tình yêu đôi lứa, tất cả đều là tình yêu nhỏ bé  thể hiện trong tình yêu lớn. Hơn nữa chúng  đang  phim mà…”
 
 
Các nhân viên xung quanh đều giơ đèn, che nắng.
 
 
Tất cả    Tiêu Dương và Vương Kim tranh cãi đều lộ  vẻ bất lực.
 
 
Buổi chiều nắng như đổ lửa.
 
 
Tần Mộng Nghiên  đến sốt ruột: “Tiêu Dương! Anh nhanh lên , chỉ là nắm tay thôi mà, đừng  lề mề nữa.”
 
 
Con gái còn  sợ, đàn ông con trai  bộ  tịch gì chứ?
 
 
Tiêu Dương chìa tay , bốn mắt đối diện với Tần Mộng Nghiên, cô nàng   nhập vai, lộ  ánh mắt tràn đầy tình cảm.
 
 
“Cắt!”
 
 
“Tổng giám đốc Tiêu! Anh  thể nhập tâm một chút , chúng  đang diễn tình yêu,   cái kiểu tâm tít của …”
 
 
Thấy sắc mặt Tiêu Dương  , Vương Kim nuốt  những lời  đó.
 
 
“Làm  một  nữa!”
 
 
Hai   bốn mắt  , Tần Mộng Nghiên tràn đầy tình cảm  Tiêu Dương, Tiêu Dương  cúi đầu, bộ n.g.ự.c đầy đặn của Tần Mộng Nghiên cứ đập   , mặt  đầy vẻ ngượng nghịu….
 
 
“Cắt!!”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
“Lại một  nữa!”
 
 
Tần Mộng Nghiên chủ động nắm tay Tiêu Dương, ngước đôi mắt  lên,  Tiêu Dương với vẻ tình tứ nồng nàn, ánh mắt yêu thương mãnh liệt  khiến Tiêu Dương lúng túng    ……
 
 
“Cắt!!!”
 
 
“Lại  nữa……”
 
 
Tần Mộng Nghiên khẽ mở đôi môi ngọc: “Tiêu Dương,  cứ coi em là bạn gái của  , chúng  chỉ đang diễn. Chỉ còn cảnh  nữa thôi,  xong là kết thúc. Đừng lãng phí thời gian.”
 
 
Cảm nhận thấy đối phương  mất kiên nhẫn, Tiêu Dương cố gắng loại bỏ những tạp niệm trong đầu,  khuôn mặt xinh  quyến rũ của Tần Mộng Nghiên, tưởng tượng cô là nữ chính trong phim hành động tình cảm.
 
 
Quả nhiên  tác dụng!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-128.html.]
 
Hai  nắm c.h.ặ.t t.a.y , bốn mắt đối diện, tình tứ quấn quýt, tràn đầy tình cảm……
 
 
“Cắt!”
 
 
“Qua !”
 
 
“Quay thêm một  nữa cho chắc!”
 
 
Cả  Tiêu Dương khẽ run lên,  nữa ???
 
 
Chẳng trách diễn viên dễ nảy sinh tình cảm với , nếu nhập tâm  vai diễn, quả thực  dễ chìm đắm trong cảm xúc, dù   lời thoại.
 
 
Tiêu Dương dường như cảm thấy  thật sự  chút yêu Tần Mộng Nghiên !
 
 
Mãi cho đến đêm khuya, Vương Kim cuối cùng cũng tha cho Tiêu Dương.
 
 
Sau một ngày đối diễn, mối quan hệ giữa hai    phần hòa hoãn, Tần Mộng Nghiên chủ động chìa tay :
 
 
“Tiêu Dương, hợp tác vui vẻ.”
 
 
Tiêu Dương mệt mỏi rã rời: “Hợp tác vui vẻ.”
 
 
Trở về ký túc xá,  thấy mấy  bạn cùng phòng  ngủ  .
 
 
--- Chương 77 Giao tiếp  hiệu quả ---
 
 
Thứ Ba  lớp, Trịnh Hạo nhàm chán xoay cây bút trong tay, chẳng  lọt một chữ nào giáo sư giảng bài.
 
 
Tiêu Dương còn tò mò tên   thế quái nào mà thi đỗ  Đại học Bằng Thành .
 
 
Tớ   giảng còn  nền tảng, qua môn thì  vấn đề gì,  học  một tuần  mà tên   bao giờ  giảng.
 
 
Trịnh Hạo thấy Tiêu Dương cầm bút ghi chép, bèn hỏi: “Thằng tư,   hiểu ?”
 
 
Tiêu Dương  khẩy: “Mẹ nó chứ, cái môn Nhập môn Tài chính  là cơ bản nhất  mà,  mà  hiểu .”
 
 
Lôi Ân ở phía   thấy cuộc trò chuyện của hai  thì bật .
 
 
Đoàn Hoành Bác lắc đầu, khẽ : “Thằng hai, rốt cuộc  thi  bằng cách nào thế?”
 
 
Trịnh Hạo lý sự hùng hồn: “Tớ là  địa phương! Thi  điểm thấp hơn mấy !”
 
 
Bị Trịnh Hạo  cho Tiêu Dương cũng chẳng còn tâm trí học nữa,  cầm điện thoại lên nhắn tin cho Chu Dĩnh.
 
 
“Hôm nay    ăn cùng ?”
 
 
“Mấy ngày nay em bận gì thế, cuối tuần  hẹn mà cũng  trả lời tin nhắn.”
 
 
Tiêu Dương  nhắn tin xong, Trịnh Hạo nghiêng đầu: “Ê, thằng tư, hôm qua  xin nghỉ   đấy?”
 
 
Tiêu Dương qua loa: “Đi đóng phim với gái xinh!”
 
 
Trịnh Hạo lộ vẻ mặt mờ ám: “Phim hành động? Phim tình cảm?”
 
 
Tiêu Dương : “Hành động tình cảm. À , tình cảm hành động.”
 
 
Trịnh Hạo dường như nhớ  điều gì,  dâm đãng,   bực bội :
 
 
“Lần   đừng đạp cửa nhà vệ sinh nữa nhé! Lần  suýt nữa   dọa đến mức mềm nhũn  !”