Hai  qua  từ chối, Tiêu Dương đành : “Chú Đại Sơn. Cháu gọi điện thoại đường dài, một trăm tệ chú nhận lấy, đây là tiền điện thoại, chú mà  nhận nữa cháu ném  xe rác của chú đấy.”
 
 
Vương Đại Sơn đành rụt rè xoa tay, nhận lấy một trăm tệ đó.
 
 
Sau khi Tiêu Dương lên xe rời , Vương Đại Sơn vẫn còn vẫy tay chào tạm biệt Tiêu Dương ở phía .
 
 
Trở  xe, Hồ Huệ Quân thấy trạng thái của Tiêu Dương quả thật  : “Chẳng lẽ thật sự  bệnh ?”
 
 
Tiêu Dương  vui : “Đừng nhắc nữa, hôm qua  bệnh . Nằm viện cả ngày, điện thoại hết pin.”
 
 
Hoàng Hi Dung vội vàng : “Bị bệnh?! Nghiêm trọng ? Em  về thăm .”
 
 
Tiêu Dương lập tức khuyên ngăn: “Đừng, em cứ yên tâm học ở Dương Thành ,  bên   , bây giờ khỏe như vâm . Em yên tâm.”
 
 
Hoàng Hi Dung vẫn  chút  yên tâm: “Anh thật sự   chứ?”
 
 
Tiêu Dương  : “Anh thật sự   , bây giờ    .”
 
 
Sau khi thuyết phục khéo léo, cuối cùng cũng trấn an  Hoàng Hi Dung.
 
 
Tiêu Dương  nãy  kịp xem tin nhắn của Chu Dĩnh, cúp điện thoại của Hoàng Hi Dung xong liền gọi điện thoại cho Chu Dĩnh...
 
 
Bên phía Chu Dĩnh  chút ồn ào.
 
 
Tiêu Dương  kịp  gì, giải thích lý do    điện thoại,  trả lời tin nhắn.
 
 
Chu Dĩnh khẽ : “Tiêu Dương,  đợi em một lát,  đợi em ở cổng trường, em về sẽ giải thích với ...”
 
 
Nói xong liền cúp điện thoại...
 
 
Tiêu Dương mờ mịt  hiểu chuyện gì, cô   gọi cho  một đống cuộc gọi,  gửi một đống tin nhắn.
 
 
Đột nhiên   giải thích với ?
 
 
Giải thích cái gì?
 
 
Tiêu Dương mở tin nhắn Chu Dĩnh gửi cho ...
 
 
Từng tin một...
 
 
Sắc mặt Tiêu Dương trở nên khó coi, cuối cùng lửa trong mắt  gần như bốc lên!
 
 
Chu Dĩnh và Mạc Phi  trong chiếc Maserati Ghibli của Chris,  chút hứng thú  bài hát mới của  .
 
 
Mạc Phi thấy sắc mặt Chu Dĩnh  đúng: “Sao thế?”
 
 
Chu Dĩnh lắc đầu   gì.
 
 
Trong lòng cô đột nhiên  một linh cảm  khó tả.
 
 
Chris từ kính chiếu hậu  hai cô gái xinh  ở hàng ghế , trong lòng rục rịch,     những chuyện  thể vội vàng.
 
 
Dù  thì ngày mai   cũng  buổi gặp mặt fan ở Kinh Thành.
 
 
Sẽ   vài cô gái trường nghệ thuật tối nay bầu bạn với , Chris trong lòng bắt đầu  kìm .
 
 
Chẳng mấy chốc, xe đến cổng Đại học Bằng Thành, Chu Dĩnh vội vã xuống xe.
 
 
Chris cũng xuống xe theo, mở cốp , lấy  hai túi quà tinh xảo.
 
 
“Đây là album  chữ ký của , bên trong còn  chút quà nhỏ, hy vọng các bạn sẽ thích.”
 
 
Mạc Phi nhận lấy hai túi quà: “Cảm ơn !”
 
 
Chris mỉm  nhẹ, giả
 
 
vờ lịch sự dang hai tay:
 
 
“Cảm ơn các bạn  ủng hộ ! Hôm nay là một đêm tuyệt vời.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-133.html.]
 
“Theo phép lịch sự của phương Tây chúng , chúng  hãy ôm  tạm biệt nhé!”
 
 
Mạc Phi còn  kịp từ chối, Chris  chủ động nhẹ nhàng ôm lấy cô.
 
 
Chu Dĩnh  ngừng tìm xem Tiêu Dương ở ,  để ý rằng Chris cũng ôm  một cái.
 
 
“Nếu    hoạt động ở Bằng Thành,  sẽ bảo  quản lý giữ vé cho hai bạn.”
 
 
Cả hai  còn  kịp phản ứng, Chris  lên xe !
 
 
Cho đến khi tiếng gầm rú của chiếc Maserati càng lúc càng xa, Mạc Phi mới sực tỉnh:
 
 
“Cái quái gì ! Phép lịch sự phương Tây?!”
 
 
Chu Dĩnh  còn tâm trí  Mạc Phi kinh ngạc kêu lên nữa, bởi vì cô   thấy Tiêu Dương ở bên  đường…
 
 
Tiêu Dương đang hút thuốc, khuôn mặt  lúc ẩn lúc hiện trong màn đêm theo những đốm lửa đầu thuốc lá…
 
 
Đây là lời giải thích của cô ?
 
 
Chu Dĩnh  Tiêu Dương bên  đường.
 
 
Vẻ mặt của Tiêu Dương   khác so với vẻ cà lơ phất phơ thường ngày,  thờ ơ,  lạnh lùng,  thất vọng…
 
 
Lòng Chu Dĩnh đột nhiên hoảng loạn…
 
 
Vội vàng  màng đường  xe  , cô chạy đến  mặt Tiêu Dương:
 
 
“Tiêu Dương,   em …”
 
 
Ánh mắt Tiêu Dương  còn dịu dàng như , lạnh buốt, thậm chí vô cảm…
 
 
Chu Dĩnh nắm lấy tay Tiêu Dương, mắt ướt lệ: “Em  thể giải thích…”
 
 
Nhất thời    nên bắt đầu giải thích từ …
 
 
Hai hàng lệ trong vắt chảy dài  đôi mắt …
 
 
Đầu t.h.u.ố.c lá  tay Tiêu Dương  cháy đến phần lọc.
 
 
Khí oxy loãng, cảm giác nghẹt thở nhàn nhạt.
 
 
Lòng Tiêu Dương  trở nên bình lặng.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Ánh mắt  ẩn chứa sự khó đoán…
 
 
Trong tiềm thức   tức giận,   đau buồn…
 
 
Tiêu Dương vứt đầu thuốc , nhẹ giọng  bằng âm lượng chỉ hai   thấy:
 
 
“Mọi cuộc gặp gỡ đều là ân huệ hoặc bài học!”
 
 
“Chu Dĩnh, chúc em hạnh phúc!”
 
 
Tuổi trẻ chính là sự trưởng thành trong những mối tình tan vỡ.
 
 
Mũi tên sắc khó xuyên áo giáp, lời thì thầm bên tai mới thấu tim.
 
 
Bóng lưng Tiêu Dương dần khuất dạng trong đôi mắt nhòe lệ…
 
 
Chu Dĩnh vô lực  thụp xuống đất…
 
 
Thì  khi thật sự đau buồn,   sẽ   thành tiếng.
 
 
“ Tiêu Dương,  mới là hạnh phúc của em mà~”
 
 
Chia tay  nhất thiết   ngày mưa, nước mắt cũng  thể  nhòe đôi mắt.
 
 
--- Chương 81: Khuyên giải ---