“Ở Bằng Thành   uống bao nhiêu bát canh sườn heo ngũ chỉ mao đào , mà  bát nào ngon bằng canh em nấu.”
 
 
Hoàng Hi Dung gắp một miếng thịt đặt  bát Tiêu Dương,  duyên dáng: “Làm gì mà khoa trương thế!”
 
 
Tiêu Dương  hì hì: “Hay là em đừng thi cao học nữa, hai đứa  mở một quán ăn sáng . Anh  bánh cuốn em nấu canh, đảm bảo buôn bán phát đạt.”
 
 
Hoàng Hi Dung : “Thôi  , bánh cuốn    ai ăn ?”
 
 
Tiêu Dương: “Thế là em coi thường  khác , em yêu ,   em , nhiều việc cần  năng khiếu lắm.”
 
 
Nói xong  đặt bát xuống, ngón cái chỉ  : “Ví dụ như  đây, tuy kinh nghiệm nấu nướng còn thiếu sót, nhưng về khoản năng khiếu thì cứ gọi là nắm trùm.”
 
 
Hoàng Hi Dung  Tiêu Dương bằng đôi mắt , thấy buồn : “Vậy mai  nấu cơm nhé?”
 
 
“Quân tử xa rời bếp núc, nhưng mà phụ nữ , nếu em  nghi ngờ , thì  nhất định  trổ tài cho em sáng mắt .”
 
 
“Được thôi. Cho  sân khấu, mai xem  biểu diễn.”
 
 
Hoàng Hi Dung cũng khá mong chờ Tiêu Dương  thể tự   bếp.
 
 
Tiêu Dương ăn liền hai bát cơm, canh cũng uống cạn  còn một giọt,  nể mặt Hoàng Hi Dung.
 
 
Tiêu Dương   sofa ợ ,  Hoàng Hi Dung đang dọn dẹp bát đũa hỏi:
 
 
“Ngày  em thi ở ? Là ở khu chính của Đại học Bằng Thành  là khu mới?”
 
 
Đại học Bằng Thành  hai khu học xá, Vu Khiết thì ở khu mới.
 
 
Khu mới  diện tích  lớn, chia thành nhiều giai đoạn phát triển, mới chỉ xây dựng đến giai đoạn thứ hai, hiện tại chỉ  các chuyên ngành sư phạm và các điểm đào tạo thạc sĩ, tiến sĩ chuyển đến khu mới.
 
 
Hoàng Hi Dung đang lau bàn: “Ở khu mới.”
 
 
Tiêu Dương bật TV, Hoàng Hi Dung  bếp rửa bát.
 
 
Chuyển vài kênh   gì , Tiêu Dương  vòng quanh căn nhà.
 
 
Khẽ mở cửa phòng Khang Vi Vi.
 
 
Bên trong cũng dọn dẹp  sạch sẽ, nhưng phòng của Khang Vi Vi là phòng chính, lớn hơn nhiều so với phòng khách của Hoàng Hi Dung.
 
 
Lại còn  nhà vệ sinh riêng.
 
 
Chỉ  quanh cửa một vòng, Tiêu Dương đóng cửa phòng,  đến nhà bếp.
 
 
Thấy Hoàng Hi Dung  dọn dẹp gần xong: “Chúng   dạo một chút nhé.”
 
 
Bên cạnh căn hộ  một công viên nhỏ.
 
 
Tiêu Dương và Hoàng Hi Dung nắm tay    lối  trong công viên.
 
 
Hoàng Hi Dung  những ông cụ bà cụ đang tập thể dục trong công viên:
 
 
“Bình thường em  xuống đây  dạo, thật  em khá thích Dương Thành,   khí cuộc sống lắm.”
 
 
Tiêu Dương bật : “Đó là do em  từng  tuyến  ba  giờ cao điểm, em   trải nghiệm  khí đó ?”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-228.html.]
Hoàng Hi Dung: “Không  cơ hội trải nghiệm . Em đến đây hơn hai tháng , thường thì chỉ loanh quanh ở gần đây thôi.”
 
 
Tiêu Dương: “Sau   cơ hội,   là   .”
 
 
Hoàng Hi Dung: “Không ngờ thời gian trôi nhanh , Vi Vi cũng  ở Dương Thành,   em đến đây sẽ  quen ai hết.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Tiêu Dương: “Ngày  em thi , mai ngủ dậy chúng  về Bằng Thành.”
 
 
Hoàng Hi Dung gật đầu đồng ý: “Được, lát nữa  dạo xong chúng  về thu dọn hành lý. Mai về Bằng Thành còn  dọn dẹp nhà cửa nữa.”
 
 
Tiêu Dương thích cảm giác ở bên Hoàng Hi Dung, cảm giác đó giống như một cặp vợ chồng đồng cam cộng khổ.
 
 
Dù là ăn cơm ở nhà.
 
 
Hay là hai  cùng   dạo.
 
 
Khiến Tiêu Dương  một cảm giác chân thật.
 
 
Hoàng Hi Dung chỉ  quầy hàng phía : “Phía   hàng rong, mua cho  một chiếc adadis mặc tạm nhé?”
 
 
Tiêu Dương hứng thú  những món hàng nhái cao cấp  mặt đất: “Ông chủ, bao nhiêu một chiếc?”
 
 
Chủ quầy  nhiệt tình: “Cái  là hàng xuất khẩu   đầu bán trong nước, chất lượng đỉnh của chóp, hai trăm một cái!”
 
 
Tiêu Dương giơ một ngón tay, ý là giảm một nửa: “Một…”
 
 
Hoàng Hi Dung kéo tay Tiêu Dương xuống: “Tối đa mười chín!”
 
 
Ông chủ kêu lên khoa trương: “Mười chín?! Người ! Bên cạnh quần tất còn hai mươi tệ kìa! Hàng của  là hàng hiệu đó! Một trăm!”
 
 
Ông    thấy ngón tay Tiêu Dương  giơ lên.
 
 
Hoàng Hi Dung lắc đầu: “Tối đa hai mươi,  mua chúng   chỗ khác.”
 
 
Cảnh cò kè bớt một thêm hai  diễn  hằng ngày, ông chủ kéo kéo áo,  hiệu chất lượng  thành vấn đề:
 
 
“Người ! Cô xinh thế    trả giá ghê ! Hai mươi tệ thật sự  , tám mươi tám,   đó!”
 
 
“Chúng   thôi.”
 
 
Nói  Hoàng Hi Dung kéo Tiêu Dương giả vờ bỏ .
 
 
Ông chủ gọi hai   từ phía : “Ấy~! Thêm chút nữa  mà!”
 
 
Cuối cùng, hai mươi mốt tệ để mua chiếc áo hàng nhái cao cấp xuất khẩu  đầu ,  tốn thêm mười chín tệ mua một chiếc quần.
 
 
Tổng cộng bốn mươi tệ.
 
 
Xách quần áo về đến chỗ ở, cửa   mở, Tiêu Dương vội vàng vứt ngay quần áo sang một bên.
 
 
Ôm Hoàng Hi Dung   sofa,  cảm nhận   ấm từ  thở của   trong lòng, mỗi  thở đều mang theo sự quyến rũ tột cùng.
 
 
Hoàng Hi Dung vẻ mặt e thẹn: “Em còn  tắm!”
 
 
Tiêu Dương   phòng tắm, vẻ mặt  gian, lòng   trong sáng:
 
 
“Tắm cùng nhé?”