Đầu dây bên  nhiệt tình đáp: “Thưa Giám đốc Tiêu,  thành vấn đề. Xin ngài đợi một lát, bên chúng  sẽ thông báo cho chủ cửa hàng, để  phụ trách cửa hàng  tiếp đón ngài.”
 
 
Cúp điện thoại  đầy hai phút, từ Nhất Hộ Đình một  đàn ông trung niên mặc vest, đeo tai  chạy .
 
 
Anh   quanh, thấy Tiêu Dương trong đám đông, mặt mừng rỡ, chạy nhanh đến.
 
 
“Ngài là Giám đốc Tiêu   ạ?  là quản lý cửa hàng Nhất Hộ Đình tại trung tâm thương mại Nghi Thành,  họ Vương, xin chào Giám đốc Tiêu.”
 
 
Tiêu Dương gật đầu: “Chào  Vương, bên   bốn ,  xem trong quán còn chỗ .”
 
 
Quản lý Vương tỏ vẻ xin : “Thưa Giám đốc Tiêu, phòng riêng thì còn  đợi một lát, còn bàn ở đại sảnh  thể dọn ngay, ngài thấy  ạ?”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Tiêu Dương liếc  Hoàng Hi Dung, thấy cô   ý kiến gì: “Được, cảm ơn. Mời  dẫn chúng  .”
 
 
Quản lý Vương dẫn mấy   quán, Phan Dao và Hoàng Đức Vũ  kiến trúc kiểu Nhật thu hút, tò mò  ngang  dọc.
 
 
“Vừa nãy     thằng em rể  là giáo viên tiểu học ? Sao đến đây ăn cơm   quản lý  tiếp đón?”
 
 
Hoàng Đức Vũ vẻ mặt đắc ý: “Biết  nhà nó giàu! Là phú nhị đại!”
 
 
Ngay  đó nhớ  hôm đó phú nhị đại Tiêu Dương tùy tiện ném cho  mấy vạn, còn ép   giấy nợ, trong lòng    chút khó chịu.
 
 
Mấy   xuống, Quản lý Vương đích  phục vụ Tiêu Dương và nhóm của  gọi món.
 
 
Tiêu Dương đưa thực đơn cho Hoàng Hi Dung: “Em gọi món  .”
 
 
Hoàng Hi Dung đưa thực đơn  tay Phan Dao: “Dao Dao, chị là khách, chị gọi món  .”
 
 
Phan Dao nhận lấy thực đơn, thực đơn  còn “ màu” bằng tiếng Nhật, nhưng  vài chữ là phồn thể,  thể
 
 
hiểu lờ mờ.
 
 
Cũng may  vài món  hình ảnh, Phan Dao chỉ  hình ảnh  vẻ :
 
 
“Cái  hai cái, cái  ba cái, cái  hai cái thôi, cái  bốn cái !”
 
 
Hoàng Đức Vũ ghé đầu , cũng giống Phan Dao, gọi thêm vài món.
 
 
“Cái  thêm sáu cái nữa.”
 
 
Tiêu Dương  hai tên ngốc  gọi món như thế, nhiều  ăn hết nổi ?
 
 
Đến khi Tiêu Dương  thấy thực đơn,  bật .
 
 
Cái quán Nhất Hộ Đình  rõ ràng là  “móc túi”   mà, thực đơn  dùng tiếng Nhật.
 
 
Tiêu Dương hỏi Quản lý Vương: “Đã gọi những món gì ?”
 
 
Quản lý Vương: “Hai đĩa sushi tổng hợp, ba suất sukiyaki, hai đĩa sashimi, ba loại rượu sake, bốn bát súp Miso. Ngoài  còn  sáu phần dưa muối và sốt gọi thêm.”
 
 
Hoàng Hi Dung  nhịn  ,  mở lời ngăn cản, Tiêu Dương  hai tên ngốc đối diện, nén :
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-232.html.]
“Được, cứ thế mà lên món. Thêm một suất cơm lươn là  .”
 
 
Quản lý Vương  tinh ý,  khi gọi món xong, sắp xếp vài món khai vị  rời ,   phiền mấy   chuyện.
 
 
Phan Dao vẻ mặt tò mò: “Tiêu Dương,   quen ông chủ ở đây ?”
 
 
Tiêu Dương lắc đầu: “  quen.”
 
 
Phan Dao truy hỏi: “Vậy tại  Quản lý Vương   nhiệt tình như ?”
 
 
Tiêu Dương qua loa: “Chắc là   trai quá đó mà, Igotring.”
 
 
Phan Dao    sắc mặt,  ngốc như Hoàng Đức Vũ, cô    ẩn ý trong lời Tiêu Dương.
 
 
Hiểu rằng Tiêu Dương    chuyện nhiều với , sắc mặt cô   đổi,   gì nữa.
 
 
Hoàng Đức Vũ gắp một miếng đồ ăn khai vị: “Em gái, mấy ngày   sẽ ở chung với hai đứa nha.”
 
 
Hoàng Hi Dung cuối cùng cũng  nhịn , Tiêu Dương kéo tay cô cũng  hiệu quả:
 
 
“Anh   tay   chân  mà  tự  tìm việc? Anh là trẻ con  mà cần em chăm sóc?”
 
 
Hoàng Đức Vũ  em gái  mắng  mặt Phan Dao, mất hết mặt mũi, lập tức nổi giận:
 
 
“Này! Anh lặn lội đường xa đến đây, em từ đầu  bày  cái bộ mặt khó chịu đó, định cho ai xem hả?”
 
 
“Anh ở Bằng Thành xa lạ, ngày đầu tiên  tìm  việc ? Lúc em    chẳng  cũng ở nhà ?”
 
 
“Ở nhà em vài ngày thì ?”
 
 
Hoàng Hi Dung thở dài: “Nếu  lặn lội đường xa đến chơi, em sẽ   gì. Anh đến chơi ?”
 
 
“Em  khi  nghiệp  tìm  việc ,  từng ở nhà một ngày nào,    đến  việc ?”
 
 
“Hoàng Đức Vũ,   thì  trai chăm sóc em gái,  thì ham ăn biếng  còn mê cờ bạc, em thật sự   vạch trần   mặt Dao Dao.”
 
 
“Nếu , em thật sự    một giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ!”
 
 
“Chúng   cần  kể từng chuyện  , từ khi  nghiệp đến giờ,  nào mà  nhà  cho 
 
 
dọn dẹp hậu quả?”
 
 
--- Chương 144 Thái Khánh và Phan Dao ---
 
 
Hoàng Đức Vũ    chuyện  lớn tiếng, những  xung quanh đều  sang, Tiêu Dương kéo Hoàng Hi Dung  ngăn cô  tiếp.
 
 
“Đừng cãi  ở nhà hàng.”
 
 
Đây là  đầu tiên Tiêu Dương hạ giọng  chuyện với Hoàng Hi Dung, Hoàng Hi Dung nén    nữa.
 
 
Hoàng Đức Vũ  Hoàng Hi Dung , cảm thấy mất mặt,  nổi giận.
 
 
 thấy ánh mắt Tiêu Dương sắc bén và uy hiếp,    dám lên tiếng nữa.