“Sau đó  còn cách nào khác,  đành  tự nuôi sống bản , cộng thêm chuyên ngành của  là mỹ thuật.”
 
 
“ tìm  một công việc trong công ty quảng cáo, đó là vẽ poster bằng tay…
 
 
Không ngờ  mới   một tuần, công ty  sắm một chiếc máy in phun cỡ lớn!”
 
 
“Kết quả thì ai cũng  …..  thất nghiệp…..”
 
 
Mọi   khán đài  đến đây   phá lên một  nữa….
 
 
Lâm Hạo cầm micro, tiếp tục :
 
 
“Không còn cách nào khác,  đành   học . Vì  mù màu nhẹ,  thì  học nhiếp ảnh thôi, máy móc  cần phân biệt màu sắc.”
 
 
“ học chuyên ngành nhiếp ảnh ảnh tĩnh,  ngờ    nghiệp thì phim nhựa   thời, tất cả đều chuyển sang kỹ thuật  mất …..”
 
 
Tất cả    khán đài đều   sặc sụa, đồng loạt  Lâm Hạo  sân khấu với ánh mắt đồng cảm.
 
 
“ thật  ngay từ đầu   một ước mơ  phim, kể cả khi ở trường  cũng   bộ phim sinh viên của …
 
 
Về nhà bàn bạc với   một chút, bà  tổ tiên chúng   từng bốc khói, cũng chẳng  ai trong dòng tộc  dính dáng đến nghệ thuật.”
 
 
Câu  của   để  ấn tượng  sâu sắc,  thời gian đó  thực sự cũng rơi  bế tắc…
 
 
Cũng chính trong thời gian bế tắc ,    một bộ phim truyện tại quê nhà, may mắn là  giành  vài giải nhỏ.”
 
 
“ cứ nghĩ  khi đoạt giải sẽ  sự phát triển  hơn,  ngờ  chững  hơn một năm, cho đến khi  của Tiêu Tổng tìm đến ….”
 
 
Lâm Hạo  sân khấu  chút cảm kích  Tiêu Dương,  còn là giọng điệu trêu đùa bông đùa ban nãy:
 
 
“Thật     điều gì ư, đó là cuộc đời con  thường  đủ loại khó khăn, hiểm trở mà bạn  thể ngờ tới, thậm chí sẽ ép bạn  từ bỏ….
 
 
, tuyệt đối   từ bỏ, bởi vì bạn   ngày nào đó, bạn sẽ gặp  quý nhân trong đời , và   một cuộc đời khác biệt….”
 
 
--- Chương 177: Cưỡng hôn ---
 
 
Bài phát biểu của Lâm Hạo kết thúc,   cúi ,  khán đài tiếng vỗ tay vang dội.
 
 
Đặc biệt là Vương Bác  cạnh Lâm Hạo,  tươi rạng rỡ, giật lấy micro của Lâm Hạo:
 
 
“Tiêu Tổng, hai bộ phim  đều như  em ruột , nếu đạo diễn Dương và đạo diễn Lâm cùng rơi xuống nước,  sẽ cứu ai ?”
 
 
Dưới khán đài,   nhao nhao hò reo, Tôn Vân Vân và Trương Lộ mỉm   Tiêu Dương.
 
 
Đôi mắt  của Tần Mộng Nghiên cũng thoáng qua một tia .
 
 
Tiêu Dương   khán đài,  khổ lắc đầu, lớn tiếng :
 
 
“ khi mời hai vị đạo diễn   công ty,   hỏi họ  mà, cả hai đều  bơi!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-287.html.]
 
Dưới khán đài   câu trả lời ,   đều bật .
 
 
Sau khi   phát biểu xong, ai nấy đều   chỗ. Trịnh Hạo  ngoài dặn dò quản lý một tiếng, bắt đầu dọn món.
 
 
Trên bàn đủ loại rượu ngon, món ăn cũng  sắp xếp  thịnh soạn.
 
 
Riêng món khai vị   sáu món, món nóng   bốn món.
 
 
Các món chính như tôm hùm, sashimi, ốc vòi voi, bào ngư  bày la liệt  bàn.
 
 
Ngay cả hải sâm trong mỗi chén canh cũng lớn hơn hai ngón tay chụm .
 
 
Tiêu Dương  Trịnh Hạo, vẻ mặt bất đắc dĩ, mấy bàn  cộng thêm rượu nước thì tốn bao nhiêu tiền đây?
 
 
Hai bộ phim  xong cũng chỉ  năm trăm vạn, đó là  tính cả chi phí quảng bá .
 
 
Tôn Vân Vân liếc  Tiêu Dương: “Làm gì mà, tiếc tiền ?”
 
 
Tiêu Dương  phóng khoáng: “Đừng  thế,  mới thoát nghèo, nhất thời  chút ngỡ ngàng thôi…”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tôn Vân Vân đắc ý : “Cái  nhằm nhò gì,    dẫn   thử món ăn tại nhà hàng riêng của gia đình !”
 
 
Trương Lộ  ngay cạnh Tiêu Dương, tâm tư nhanh nhạy, cầm khăn giấy, ân cần lau khóe miệng cho Tiêu Dương….
 
 
Tôn Vân Vân  lườm nguýt một cái,  phụ nữ  đúng là  cách  màu!
 
 
 lúc Tiêu Dương đang  chuyện với Tôn Vân Vân, Vương Kim khẽ  với Tần Mộng Nghiên bên cạnh:
 
 
“Tiêu Tổng  nhắc một câu,  để Lý Tiểu Lộc đóng vai của cô…”
 
 
“   khuyên   … Mộng Nghiên,  nhất cô nên tìm lúc rảnh  chuyện với Tiêu Tổng một chút….”
 
 
Tần Mộng Nghiên trong lòng thắt ,  đó gật đầu, nhẹ nhàng cụng ly rượu vang đỏ với Vương Kim.
 
 
Đôi mắt  của cô  chằm chằm  Tiêu Dương đang liên tục uống rượu với những  khác, bàn tay ngọc ngà cầm ly rượu vang đỏ càng siết chặt…..
 
 
Trong bữa tiệc
 
 
Không ngừng   bưng ly rượu đến mời Tiêu Dương, Tiêu Dương ai đến cũng  từ chối.
 
 
Tôn Vân Vân và Trịnh Hạo hai nhà đầu tư cũng  lôi kéo cụng ly liên tục. Trịnh Hạo thì  ,   vốn thích uống rượu.
 
 
Tôn Vân Vân khó từ chối lòng nhiệt tình, dù chỉ nhấp từng ngụm nhỏ cũng  uống mấy ly, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
 
 
Tiêu Dương  chút lo lắng: “Cô uống   đấy, nếu   thì đừng uống nữa.”
 
 
Làn má ửng hồng dịu dàng của Tôn Vân Vân như mộng ảo lan tỏa, phác họa nên khuôn mặt xinh :
 
 
“Uống ! Chút  nhằm nhò gì….”