Trương Lộ vội vàng né sang một bên ngay khoảnh khắc Tần Mộng Nghiên mở cửa, thấy Tần Mộng Nghiên  xa, cô mới dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ n.g.ự.c ….
 
 
“May mà   phát hiện…..”
 
 
Tiêu Dương đẩy cửa , bóng lưng bất lực của Tần Mộng Nghiên biến mất trong tầm mắt , cô nhấn thang máy rời khỏi bữa tiệc….
 
 
Lời  của Tần Mộng Nghiên ban nãy vẫn còn văng vẳng bên tai, trong lòng Tiêu Dương bỗng hụt hẫng…..
 
 
Mũi ngửi thấy một mùi hương,   đầu  , đột nhiên phát hiện bên cạnh còn  một .
 
 
Nhìn kỹ thì là Trương Lộ với vẻ mặt hoảng sợ.
 
 
Tiêu Dương nhíu mày: “Cô  gì ở đây?”
 
 
Trương Lộ vẻ mặt hoảng hốt, ấp úng: “….. …..  lo  say …. đến xem  thế nào….”
 
 
Tiêu Dương trong lòng đang nghĩ đến dáng vẻ bất lực của Tần Mộng Nghiên ban nãy, vẻ mặt  chút thiếu kiên nhẫn:
 
 
“Cảm ơn!   !”
 
 
Quay  nơi tụ họp, Tôn Vân Vân    chỗ, thấy Tiêu Dương   cùng Trương Lộ.
 
 
Cô   đầy ẩn ý: “Tiêu Dương, đôi khi cũng  chú ý đến hình tượng một chút….”
 
 
Trương Lộ bất chợt đỏ mặt, hiểu  ý của Tôn Vân Vân….
 
 
Tiêu Dương   tâm trạng đấu khẩu với Tôn Vân Vân: “Được ,   !”
 
 
Tôn Vân Vân thấy Tiêu Dương  chút thiếu kiên nhẫn, dùng ánh mắt mờ ám  qua  giữa Trương Lộ và Tiêu Dương:
 
 
“Sao thế, thời gian ngắn quá,   ?”
 
 
Tiêu Dương chịu  nổi: “Này, cô là con gái mà    lời thô tục thế?”
 
 
Tôn Vân Vân  rạng rỡ như hoa: “Chẳng   học từ  !”
 
 
Tiêu Dương  khẩy một tiếng: “Vậy ,  dịp  sẽ dạy cô những trò mới, chúng  giao lưu  một phen.”
 
 
Tôn Vân Vân đỏ bừng mặt: “Phì ~  mới  thèm giao lưu với !”
 
 
Tiêu Dương trong lòng phiền muộn, nâng ly rượu trắng lên, thách thức Tôn Vân Vân:
 
 
“Đến đây,  chúng  giao lưu tửu lượng   ?”
 
 
Tôn Vân Vân lườm Tiêu Dương một cái: “Anh ăn h.i.ế.p !   thích uống rượu trắng.”
 
 
Tiêu Dương  sảng khoái, thờ ơ : “Vậy cô uống rượu vang đỏ,  uống rượu trắng, như   tính là ăn h.i.ế.p cô nữa chứ.”
 
 
Tôn Vân Vân gật đầu, m.á.u ăn thua nổi lên: “Được!  uống với ! Hôm nay để  thấy thế nào là tửu lượng như biển!”
 
 
Chưa đầy nửa tiếng …..
 
 
Tôn Vân Vân với tửu lượng như biển  say gục  bàn.
 
 
Tiêu Dương cảm thấy hụt hẫng,  quanh, đột nhiên  còn đối thủ.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-289.html.]
“Tiêu Tổng,  là  uống với  nhé.”
 
 
Trương Lộ đúng là  uống rượu với Tiêu Dương, nhưng Tiêu Dương  lúc    ý  uống rượu với cô.
 
 
“Thôi,  uống nữa. Lát nữa cô  ?”
 
 
Trương Lộ  giấu  vẻ vui mừng trong mắt, cúi đầu ngượng ngùng :
 
 
“Anh  ,   đó….”
 
 
Trịnh Hạo một tay ôm Cố Tiểu Nhiễm, một tay nâng ly rượu, uống quên trời đất với đoàn  phim [Hòn Đá Điên].
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Một   uống vui quá còn lên sân khấu cầm micro hát vang…..
 
 
Rượu  bàn  tiêu thụ hết chai  đến chai khác, uống hết rượu trắng  pha rượu tây, uống hết rượu tây  pha rượu vang đỏ….
 
 
Tại hiện trường, đủ loại âm thanh đấu rượu vang lên  ngớt, càng ngày càng nhiều  say….
 
 
Lâm Tiểu Phong và Vương Kim thấy tình hình càng ngày càng mất kiểm soát, hai   .
 
 
Vương Kim thở dài: “Hôm nay đến đây thôi, đông  thế , uống nữa sợ  kiểm soát .”
 
 
Lâm Tiểu Phong gật đầu: “ cũng  ý ,  sẽ lên sân khấu  một tiếng, uống nữa thì ngày mai cũng khỏi  việc!”
 
 
Vương Kim  đến chỗ Tiêu Dương,  rõ ý của hai . Tiêu Dương  một lượt, cũng cảm thấy nếu uống nữa mà xảy  chuyện thì  .
 
 
“Được, hôm nay đến đây thôi!”
 
 
Lâm Tiểu Phong bước lên sân khấu, đuổi  đang hát xuống, nâng ly rượu lớn tiếng :
 
 
“Kính thưa các vị! Kính thưa các đồng nghiệp, xin cho   đôi lời,   là  mất hứng  , nhưng ngày mai chúng  còn  việc  .”
 
 
“Uống xong ly  chúng  tạm dừng, đợi    xong, ngày đóng máy chúng    say  về!”
 
 
“Nào nào, các vị đồng nghiệp, chúng  cùng nâng ly, chúc mừng phim khai máy đại cát!”
 
 
Mọi  đều  nhiệm vụ nặng nề, cùng nâng ly lên, dốc cạn một ….
 
 
Lâm Tiểu Phong dặn dò Tiêu Dương một tiếng,  đó  lượt chào tạm biệt Tiêu Dương,  dẫn những  khác bắt đầu chia thành từng nhóm rời khỏi phòng riêng, trở về nhà.
 
 
Trong phòng riêng dần dần trở nên yên tĩnh…
 
 
Chỉ  thấy tiếng Tôn Vân Vân liên tục nôn thốc nôn tháo…..
 
 
Tôn Vân Vân vịn  mép bàn nôn mửa  ngừng, nôn xong,  mặt vẫn còn vết bẩn, cô liền đổ  lòng Tiêu Dương.
 
 
Tiêu Dương vẻ mặt ghét bỏ ôm Tôn Vân Vân, một cô gái xinh   trở nên lôi thôi lếch thếch.
 
 
Dưới đất là một đống chất nôn của Tôn Vân Vân, thỉnh thoảng còn thoang thoảng mùi khó chịu…..
 
 
Tiêu Dương vẻ mặt bất đắc dĩ, đẩy Tôn Vân Vân trong lòng  cho Trương Lộ:
 
 
“Cô đỡ cô   ,   bảo  đưa cô  về.”
 
 
Tiêu Dương  dậy, vẫy tay gọi Trịnh Hạo , chỉ  Tôn Vân Vân :
 
 
“Cậu bảo  của nhà hàng đưa Tôn Vân Vân về nhà , con bé  tửu lượng kém mà còn sĩ diện,  bẩn hết cả ...”