Tiêu Dương ho khan một tiếng, vẻ mặt ngượng nghịu,  còn vẻ chính trực như  nãy, đây chính là tử huyệt của .
 
 
Đều là  trưởng thành, hai  ngầm hiểu  nhắc đến chuyện đêm qua.
 
 
Họ lặng lẽ ăn cơm trong phòng họp,  ai mở lời nữa.
 
 
Ăn cơm xong, Tần Mộng Nghiên còn  việc khác nên rời khỏi studio.
 
 
Tiêu Dương ở  studio đợi Từ Chinh đến.
 
 
Từ Chinh là một trong  ít những diễn viên  tên tuổi nhất định trong  bộ bộ phim.
 
 
Lâm Tiểu Phong ôm ý nghĩ tôn trọng nhân tài, đích  đến sân bay đón Từ Chinh.
 
 
Sáng nay  trận mưa, thêm  đó  khí lạnh tràn về phương Nam, Tiêu Dương cùng một nhóm quản lý cấp cao cũng   tòa nhà văn phòng đợi Từ Chinh.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Rung cầm cập trong gió lạnh.
 
 
Tiêu Dương liếc thấy một bóng  lén lút,   cái tên Công Đằng Tân Nhất thì còn ai!
 
 
Dặn dò đám quản lý bên cạnh một tiếng, Tiêu Dương xông tới túm chặt Công Đằng Tân Nhất!
 
 
“Ê! Đi  đấy?”
 
 
Công Đằng Tân Nhất  túm   chút bực bội,  đầu  thấy Tiêu Dương, lập tức mặt mày hớn hở:
 
 
“Oa ~ Tổng Tiêu!    hôm nay chim khách đậu  cửa sổ nhà , chắc chắn  chuyện  đến !”
 
 
“Sao ? Tổng Tiêu   công việc mới tìm  ?”
 
 
Một chiếc thẻ đen Centurion rõ ràng là dùng để ăn chơi, lịch sử tiêu dùng  là mở phòng khách sạn, massage xông ,  đến câu lạc bộ spa, nghĩ đến mà say.
 
 
Tiêu Dương  vui : “ chỉ hỏi   , việc gì mà   việc mới.”
 
 
Công Đằng Tân Nhất nhẹ nhàng thở dài: “Hết cách , Tổng Tiêu hai hôm nay  đến, tổng   mở rộng kinh doanh chứ.”
 
 
Sau đó mắt đảo lia lịa: “Tổng Tiêu,   cho  ít việc nhỏ ,  tính giá ưu đãi cho!”
 
 
Tiêu Dương bực : “Cậu đừng tưởng    nhé,  thu phí loạn xạ, thấy  sang thì chặt c.h.é.m ?”
 
 
Công Đằng Tân Nhất kêu oan: “Tổng Tiêu, giá cả của  tuyệt đối công khai minh bạch! Cục Vật giá cũng  thể kiểm tra !”
 
 
Tiêu Dương  khẩy: “Ha ha, còn cục Vật giá kiểm tra ! Cái văn phòng của    đăng ký ở Cục Công Thương ?”
 
 
Công Đằng Tân Nhất  ngượng ngùng: “Nghề của bọn  là   lưỡi dao, lảng vảng bên lề pháp luật, chơi là chơi cái cảm giác thót tim.....”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-299.html.]
Tiêu Dương phất tay: “Đừng   phét nữa,  thật sự  chút việc nhỏ,  đừng  thu phí lung tung nữa.”
 
 
Công Đằng Tân Nhất chớp chớp mắt: “Tổng Tiêu,    xem là chuyện gì .”
 
 
“ báo giá,  chấp nhận, chúng  đạt  đồng thuận,   hãy trả tiền, thế   chứ?”
 
 
Tiêu Dương gật đầu: “Được,  tìm giúp  chủ nhân của một biển  xe.”
 
 
Công Đằng Tân Nhất lườm một cái: “ tưởng là việc gì to tát,  mỗi chuyện  thôi ?!”
 
 
Nói xong Công Đằng Tân Nhất giơ hai ngón tay.
 
 
Tiêu Dương giật , tức giận : “Cậu   là  tiền  mờ mắt ! Chuyện nhỏ thế  mà đòi hai mươi ngàn tệ?!”
 
 
Công Đằng Tân Nhất thở dài: “Tổng Tiêu, hình tượng vĩ đại rực rỡ của   mặt    thảm hại đến ?”
 
 
Tiêu Dương  lạnh: “    phát hiện  sự vĩ đại rực rỡ của ?”
 
 
Công Đằng Tân Nhất  ha ha: “Đó là do Tổng Tiêu    đôi mắt   cái . Hai trăm tệ,  sẽ tìm  ngay.”
 
 
Tiêu Dương  thể tin nổi: “Hai trăm? Tệ?”
 
 
Công Đằng Tân Nhất  khẽ: “Chuyện nhỏ thế , bên ngoài các tiệm xe cũ cũng tìm , họ thường thu ba trăm, mà còn lâu nữa.  chỉ thu hai trăm, báo kết quả ngay lập tức.”
 
 
Tiêu Dương : “Cuối cùng cũng thấy lương tâm  . Cuối cùng cũng để  thấy  cũng  chút ưu điểm.”
 
 
Công Đằng Tân Nhất xụ mặt: “Dù   'dài' cũng  thể ngày nào cũng phơi  ngoài ...”
 
 
Cái tên  ba câu  rời chuyện tục tĩu, Tiêu Dương lười  chuyện bậy bạ với  nữa,  thẳng  vấn đề:
 
 
“Có một chiếc Ferrari Enzo, thằng khốn đó vênh váo  mặt , biển  xe là biển hai nơi.”
 
 
“Biển  ở đại lục   nhớ, biển  ở Hồng Kông là 54SB,  giúp  điều tra xem thằng khốn  là ai.”
 
 
Công Đằng Tân Nhất khoa trương há hốc mồm: “Oa ~ Enzo ~ Chiếc xe đó  rẻ  nhé!”
 
 
Tiêu Dương nhớ  chuyện tối qua liền nổi cơn bốc hỏa: “Hai mươi mấy triệu của  là xe, hai triệu mấy của    xe ? Xe của  chở  hai , xe của  còn chở  năm !”
 
 
Công Đằng Tân Nhất chỉ  chiếc xe tải nhỏ cách đó  xa: “Tổng Tiêu một lời   khiến  thức tỉnh! Nhìn thế  thì     mua nổi, mà là chiếc xe tải nhỏ của   tính kinh tế hơn!”
 
 
Tiêu Dương  kiên nhẫn phất tay: “Đừng   nhảm nữa, mau điều tra !”
 
 
Công Đằng Tân Nhất rút điện thoại , che điện thoại   sang một bên, sợ Tiêu Dương   kênh của , bỏ qua    trung gian,  còn cho  kiếm tiền chênh lệch nữa.
 
 
Khoảng mười phút , Công Đằng Tân Nhất gác máy,  về phía Tiêu Dương.
 
 
Công Đằng Tân Nhất để lộ hàm răng ố vàng,  hì hì: “Tìm  .”