“Bảo   thật mà    linh tinh .”
 
 
Tiêu Dương lộ vẻ bất lực,  thật cô cũng  tin,  tin thì cũng chẳng còn cách nào,  ôm cô  lòng, tiếp tục xem phim.
 
 
Hoàng Hi Dung rõ ràng  còn tâm trạng xem phim: “Tiêu Dương,  còn nhớ tên trộm chúng  bắt  ở chợ ?”
 
 
Tiêu Dương  phim: “Nhớ chứ, tên đó chắc giờ đang  ‘nhặt xà phòng’ trong trại  nhỉ.”
 
 
Hoàng Hi Dung trong lòng  đồng tình. Tội trộm cắp  thành  khung hình phạt  linh hoạt, trừ khi  tiền án. Mấy ngày nay cô lái xe quanh đây  hai   thấy một bóng  khá giống tên trộm đó, nhưng Hoàng Hi Dung  định  với Tiêu Dương.
 
 
Tiêu Dương sắp  nước ngoài, cô     thêm lo lắng. Hơn nữa, cô cũng  thể xác nhận bóng  đó rốt cuộc   tên trộm   .
 
 
Hoàng Hi Dung bỗng nhiên im lặng, Tiêu Dương thấy  lạ, cúi đầu  Hoàng Hi Dung đang   đùi :
 
 
“Sao em đột nhiên hỏi chuyện ? Chẳng lẽ em  gặp tên đó  ?”
 
 
Hoàng Hi Dung lắc đầu: “Không , chỉ là em   nước ngoài khá hỗn loạn, em lo   bốc đồng,  rước rắc rối  ....”
 
 
Tiêu Dương bật : “Trong mắt em  là cái đồ gây chuyện hả? Ít nhất  cũng là  ôn tồn nhã nhặn, công tử phong lưu mà. Miễn là mấy gã Tây  trêu chọc  thì sẽ   rắc rối gì .”
 
 
Tiêu Dương  đồng hồ trong phòng khách,  gian: “Thời gian còn sớm,  là   ‘giải tỏa’  , đỡ  đến đó  quá bốc đồng....”
 
 
Khuôn mặt xinh  của Hoàng Hi Dung lập tức đỏ bừng: “Đây chính là sự ôn tồn nhã nhặn của  đó hả?”
 
 
Tiêu Dương một tay ấn Hoàng Hi Dung xuống sofa: “Hì hì,  là ý  động tác ôn tồn nhã nhặn cơ.”
 
 
“Yên tâm ,  sẽ  dịu dàng.....”
 
 
Hai    sofa, Tiêu Dương từ từ  gần Hoàng Hi Dung đang nhắm mắt, hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại. Không khí trong phòng đột nhiên tràn ngập mùi vị quyến rũ.
 
 
Hoàng Hi Dung mở đôi mắt , ngầm hiểu truyền  tín hiệu cho Tiêu Dương,   gần gũi với  hơn nữa.
 
 
Khi cơ thể nhẹ nhàng chạm  , những xúc chạm quen thuộc, khiến trái tim hai  đập nhanh hơn, cảm giác như  dòng điện truyền từ đỉnh đầu xuống tâm hồn.
 
 
“Là thời kỳ an  ?”
 
 
“...... ......”
 
 
Tiêu Dương nhận  câu trả lời, dịu dàng dùng lực mạnh hơn để cho cô sự vỗ về.
 
 
Mỗi  chạm , đều như những tia lửa bùng lên.
 
 
Sau những phút giây nồng nhiệt, khuôn mặt Hoàng Hi Dung đỏ bừng, cô vuốt ve n.g.ự.c Tiêu Dương, trách yêu:
 
 
“Anh còn   là công tử phong lưu, rõ ràng là một tên dã man! Chẳng dịu dàng chút nào cả.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-326.html.]
 
Tiêu Dương , vuốt ve mái tóc mượt mà của Hoàng Hi Dung, khẽ hôn lên vầng trán trơn láng của cô.
 
 
Vừa định , điện thoại trong túi áo đặt  đất rung lên.
 
 
Hoàng Hi Dung kéo chăn  dậy, bảo Tiêu Dương  điện thoại.
 
 
Tiêu Dương cúi   dậy nhặt quần lên, cẩn thận chỉ lấy  một góc điện thoại,  lưng  để tránh Hoàng Hi Dung  thấy màn hình.
 
 
Phát hiện   là  quen thuộc, mà là một  lạ,  thở phào nhẹ nhõm.
 
 
Tiêu Dương bắt máy: “Alo, xin chào.”
 
 
“Chào tổng giám đốc Tiêu,  là tài xế đến đón ngài,  họ Hồng. Khoảng mười phút nữa  sẽ đến chỗ ở của ngài. Biển  xe là xxxxx.”
 
 
“Được, chú Hồng, nếu chú đến  thì đợi  một lát,  dọn đồ xong sẽ xuống ngay.”
 
 
“Vâng, tổng giám đốc Tiêu,  lái một chiếc Alphard màu đen, khi đó ngài chú ý một chút.”
 
 
Hoàng Hi Dung  thấy tiếng điện thoại, tâm trạng lập tức trùng xuống:
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
“Anh  tắm  , em  đẩy vali của  , tiện thể xem còn thiếu thứ gì .”
 
 
Tiêu Dương kéo tay Hoàng Hi Dung: “Em  dọn ba   mà! Đừng bận tâm nữa, chúng  cùng  tắm!”
 
 
Có lẽ vì Tiêu Dương   một thời gian, cảm giác hụt hẫng như  chia tay khi   Dương Thành tập huấn  đây cứ dâng lên   kìm nén .
 
 
Cô mơ mơ màng màng  Tiêu Dương kéo  phòng tắm....
 
 
Trong phòng tắm, Hoàng Hi Dung cầm bông tắm lau  cho Tiêu Dương, khẽ thì thầm:
 
 
“Tiêu Dương,   xem chúng  ở bên   kết quả ?”
 
 
Tiêu Dương đang  vòi hoa sen dội nước dường như   thấy câu  đó của Hoàng Hi Dung.
 
 
Tắm xong, Tiêu Dương cầm máy sấy tóc sấy tóc, Hoàng Hi Dung mặc áo choàng tắm  dọn hành lý cho Tiêu Dương.
 
 
Hoàng Hi Dung mở vali trong phòng  việc, kiểm tra kỹ lưỡng một lượt,  đó kéo khóa vali , đẩy vali  phòng khách.
 
 
Đợi Tiêu Dương sấy tóc xong, thấy một chiếc vali to đùng trong phòng khách,  lộ vẻ bất lực:
 
 
“Cô Hoàng, em  bảo   mà, đừng  cái vali to thế , vali lớn thế  còn   thủ tục ký gửi, phiền phức lắm. Thiếu gì thì bên đó cũng mua  hết mà.....”
 
 
Ban đầu Tiêu Dương   nhẹ nhàng, chỉ mang một bộ quần áo , một chiếc vali xách tay là .  Hoàng Hi Dung  yên tâm, nhất quyết  mang một chiếc vali 28 inch nhét đầy ắp.
 
 
Hoàng Hi Dung ôm đầu, đưa bàn tay nhỏ ngăn Tiêu Dương  tiếp, nhíu mày suy nghĩ: