Nhớ  chuyện buổi chiều   mắng xối xả như tát nước  mặt, rốt cuộc điều gì  khiến nữ thần ngày xưa  biến thành như bây giờ…
 
 
“Bố, tính cách của  con hồi xưa cũng như  ạ?”
 
 
Tiêu Sơn nhớ  vẻ mặt ngọt ngào ngày xưa,   đó bắt đầu thở dài cảm thán…
 
 
“Hồi xưa dịu dàng lắm, như một dòng nước ….”
 
 
“Bây giờ thì…”
 
 
“Haizz,  con vì cái nhà , vì bố mà hy sinh quá nhiều. Con nghĩ xem, con  mới sinh, bố ở ngoài chạy xe, một   con sinh con, bố  dám nghĩ    con  vượt qua .”
 
 
“Mẹ con là một kế toán, vì  cả nhà đoàn tụ bên ,   thi bằng lái xe tải,  cùng bố chạy xe.”
 
 
“Cho nên   con   về ăn Tết,  con  tức giận là vì chuyện đó.”
 
 
“Dù   nữa,     thì, bố nợ  con quá nhiều.”
 
 
Tiêu Dương chợt lóe lên một ý tưởng:
 
 
“Bố, con hỏi bố nhé. Con  giả sử, giả sử công ty của con bây giờ kiếm   nhiều tiền. Bố và   cần  lo lắng về tiền bạc nữa,  tiền  thì hai  định  gì?”
 
 
Tiêu Sơn trả lời thẳng thừng: “Hì hì, tất nhiên là trả hết khoản vay mua xe tải .”
 
 
Tiêu Dương: “Vậy trả xong  thì  ạ?”
 
 
Tiêu Sơn nhíu mày: “Trả xong  ?… Bố cũng  .”
 
 
Tiêu Dương gợi ý: “Hay là, đổi sang một căn nhà lớn hơn?”
 
 
Tiêu Sơn lắc đầu: “Gạch ốp trong nhà bây giờ là do bố tự ốp, sơn tường là bố tự quét. Toàn bộ nội thất trong nhà đều là  con  từng cửa hàng mặc cả mà mua, con bảo bố đổi một cái khác, thật sự  chút  nỡ.”
 
 
Tiêu Dương  hì hì: “Mua một căn biệt thự   hơn ? Bố sẽ  phòng  riêng.”
 
 
Tiêu Sơn  : “Ông chủ công ty vận tải mà bố từng ký hợp đồng, Tổng giám đốc Dương, nhà ông  mua ở Quảng Thành chính là biệt thự. Con ông   nước ngoài , trong nhà chỉ  ông  với vợ, với một  giúp việc, bố từng đến , cũng chỉ  thế thôi, lạnh lẽo vắng vẻ lắm, bảo bố ở biệt
 
 
thự, bố thà ở căn nhà hiện tại.”
 
 
“Mỗi  chạy xe về, điều bố  nhất là về nhà pha một chén ,  ngoài ban công hút một điếu thuốc. Chuyện biệt thự thế , bố sẽ  bao giờ nghĩ đến.”
 
 
Tiêu Dương: “Vậy mua một chiếc xe? Mua một chiếc xe sang?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-365.html.]
 
Nghe lời , Tiêu Sơn  khẩy: “Cả đời  của bố, đối với xe   dị ứng , nếu   vì công việc, bố chẳng  động  xe .”
 
 
Tiêu Dương: “Thuê một tài xế mà.”
 
 
Tiêu Sơn vẫn lắc đầu: “Chà. Đàn ông khác thích xe thì bố hiểu . Còn bố thì thật sự ghét xe. Cả đời  lái đủ . Ngồi cũng đủ .”
 
 
Tiêu Dương  ha hả: “Đi xe  ,   máy bay thì ? Máy bay riêng!”
 
 
Tiêu Sơn cũng  lớn theo: “Bố còn   máy bay riêng bao giờ, cái   thể suy nghĩ cân nhắc!”
 
 
Tiêu Dương  : “Máy bay riêng để  ! Bố với  con  du lịch thì ? Ngắm  non sông gấm vóc của Tổ quốc?”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tiêu Sơn  hì hì: “Du lịch thì thôi , bố với  con mấy năm nay chạy đôn chạy đáo, non sông nào mà  thấy, phiền phức. Thật sự lười  những chuyện phiền phức đó.”
 
 
Tiêu Dương bỗng nhận , dù bây giờ   tiền , hình như cũng chẳng  gì  thể cho bố .
 
 
Cứ tưởng xe cộ, nhà cửa mới là hạnh phúc dành cho bố , nhưng giờ  chuyện với bố, hình như tất cả đều là  tự cho là đúng.
 
 
Khoang lái chiếc xe bán tải đang trò chuyện rôm rả, bỗng chốc chìm  im lặng.
 
 
Tiêu Sơn thấy Tiêu Dương   gì, dường như tâm trạng  vui, liền bật :
 
 
“Con trai, bây giờ con đừng nghĩ đến mấy chuyện nhà cửa, xe cộ gì đó  gì, bố với  con  bao giờ mong ước những điều .”
 
 
“Mấy năm nay bố  cần mẫn  việc, bây giờ mua xe tải để chạy cũng   vì mua nhà mua xe gì cả, chỉ là mong con    , kết hôn  thì áp lực  thể nhỏ hơn một chút.”
 
 
“Bố với  con ở Quảng Thành   chuyện với Chu Văn Bân và Vương Hưng Minh, họ  cái công ty gì đó của con vẫn đang gọi vốn và đốt tiền.”
 
 
“Theo ý của bố, bây giờ con nên tập trung học hành cho , chuyện công việc  khởi nghiệp là của  .”
 
 
“  bắt đầu   thì cứ từ từ từng bước một, chuyện của bố  con đừng bận tâm. Đừng  áp lực. Bây giờ cuộc sống của chúng   ,  mãn nguyện.”
 
 
“Với , con cũng đừng khó chịu vì  con cằn nhằn, con  ngàn dặm  lo, bà  chỉ là đôi khi lo lắng cho con thôi.”
 
 
--- Chương 222 Có tiền thì   gì ---
 
 
Về đến nhà  bảy giờ tối, Đường Ái Liên  sớm dọn một bàn thức ăn lên. Được sự cho phép của Đường Ái Liên, Tiêu Sơn đặc biệt khui một chai rượu trắng.
 
 
“Hôm nay hai bố con  uống một chút.”
 
 
Tiêu Dương  thấy đó là chai rượu Bạch Vân Biên ủ mười hai năm  bám đầy bụi, đầu óc  tức khắc  ong ong.