Đẩy cửa ,  thấy Tiêu Dương mặc áo khoác Canada Goose màu trắng, vẻ mặt lập tức  đổi, biến sắc  nhanh.
 
 
“Ôi chao chao! Em rể!”
 
 
“Hôm nay qua đây   báo  một tiếng, để   tận cổng đón chứ!”
 
 
Tiêu Dương mỉm , trong lòng hiểu rõ, chắc là Phan Dao  tiết lộ một  thông tin về  cho Hoàng Đức Vũ.
 
 
“Nào,  cả, giúp một tay, mang đồ trong xe .”
 
 
Hoàng Đức Vũ vội vàng  ,  thấy bên ngoài đỗ một chiếc Audi A8, cốp xe  mở. Đến gần xem xét, ôi chao, bên trong  rượu, thuốc lá, hàng hiệu, lấp đầy cả một cái cốp xe.
 
 
Xem  Phan Dao  với  là thật, em rể  bình thường  giả vờ khiêm tốn.
 
 
Còn  vẻ giáo viên thể dục gì chứ!
 
 
Từ đầu đến cuối  trêu đùa ....
 
 
Tiêu Dương tùy tiện xách hai túi, lười quan tâm Hoàng Đức Vũ nghĩ gì trong lòng:
 
 
“Anh cả, phần còn  giao cho . Mang tất cả .”
 
 
Hoàng Đức Vũ vội vàng gật đầu: “Được  ... hai đứa  trong sưởi ấm , chỗ  để  lo,  lo.”
 
 
Tiêu Dương  Hoàng Hi Dung  hiệu bằng mắt, cả hai cùng   nhà.
 
 
Vừa bước  nhà, lập tức cảm thấy mặt ấm áp, Tiêu Dương thấy Giang Mỹ Lệ đang đốt củi sưởi ấm trong một cái chậu lớn.
 
 
Trên mái nhà phía  chỗ củi đốt treo mấy miếng thịt muối, lạp xưởng. Lúc  đến đây mái nhà   mấy thứ , chắc là mới treo  dịp Tết .
 
 
Phan Dao thấy Tiêu Dương bước  nhà, vội vàng  dậy chào: “Tổng giám đốc Tiêu.... Tiêu Dương,  đến  ạ.”
 
 
Tiêu Dương liếc  Phan Dao,  mà   gì, đưa túi đồ cho Hoàng Hi Dung,  vui vẻ chúc Giang Mỹ Lệ:
 
 
“Dì ơi, năm mới vui vẻ ạ.”
 
 
“Chúc dì ngày càng khỏe mạnh ạ.”
 
 
Giang Mỹ Lệ cầm kẹp than gẩy củi, thấy Tiêu Dương   nhà   những lời chúc  lành, trong lòng vui vẻ,  : “Tiểu Tiêu , con đến  đấy , con cũng năm mới vui vẻ nhé. Chúc con sự nghiệp ngày càng thăng tiến.”
 
 
“Lại đây,   , dì  pha cho con tách .”
 
 
Tiêu Dương vội vàng ngăn Giang Mỹ Lệ : “Dì ơi, đừng phiền phức ạ.”
 
 
Liếc  Phan Dao đang  lúng túng bên cạnh: “Phan Dao, cô  .”
 
 
Phan Dao sững sờ một lát,  đó phản ứng  ngay lập tức gật đầu: “Ồ ồ ồ, dì ơi, dì đừng động. Cháu , cháu .”
 
 
Phan Dao  Tiêu Dương  xong liền   khỏi gian bếp lớn,  phòng khách pha .
 
 
Hoàng Hi Dung thầm nghĩ, mấy ngày nay, hai   há miệng chờ sung, bao giờ mới chịu tự  động chân động tay chứ!
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-425.html.]
Quả nhiên đúng là một vật khắc một vật.
 
 
“Hi Dung, đây là khăn quàng cổ mua cho dì, túi  là bịt tai và găng tay, em lấy  cho dì thử .”
 
 
“Anh  vệ sinh một chút.”
 
 
Tiêu Dương dặn dò Hoàng Hi Dung xong,    khỏi gian bếp lớn, đến phòng khách.
 
 
Phan Dao mặc áo khoác bông màu đỏ, đang liên tục tìm kiếm , chắc là bình thường cô   từng  những việc .
 
 
Phan Dao thấy Tiêu Dương bước , vẻ mặt  hoảng sợ, gượng  chào Tiêu Dương: “Tiêu.... Tổng giám đốc Tiêu.”
 
 
Tiêu Dương  khẽ: “Gần đây cô còn liên lạc với Thái Khánh ?”
 
 
Phan Dao  ngờ Tiêu Dương  mở miệng  hỏi chuyện , trong lòng giật , chiếc cốc  tay loảng xoảng rơi xuống bàn.
 
 
--- Chương 256 --- Phan Dao's inner thoughts
 
 
Phan Dao  lời Tiêu Dương , trong lòng vô cùng căng thẳng.
 
 
Không  Tiêu Dương đột nhiên hỏi  còn liên lạc với Thái Khánh   ý nghĩa gì.
 
 
Phan Dao ấp úng: “Không... ... chúng  lâu   liên lạc....”
 
 
“He he he, cô đừng hiểu lầm. Nếu cô vẫn còn liên lạc với  ,   nhờ cô giả vờ chuyển lời cho  .”
 
 
“Sẽ  chút phí tổn, cô    mua một cái túi LV , chuyện nhỏ thôi,  sẽ tặng cô một cái.”
 
 
“Cô tìm cách giúp  tìm   .”
 
 
Trong mắt Tiêu Dương ẩn chứa vẻ trêu đùa, nhưng Phan Dao  hề nhận . Nghe Tiêu Dương  còn  phí tổn,  là một chiếc túi LV.
 
 
Ánh mắt cô lập tức sáng rỡ.
 
 
 Phan Dao cũng  ngốc,  lập tức đồng ý, trầm ngâm một lát  : “Vậy... ...  để  nghĩ cách . Không     đổi  điện thoại .”
 
 
Ha ha ha.
 
 
Tiêu Dương  xong liền hiểu.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Chắc là dạo  Hoàng Đức Vũ vẫn còn đội nón.
 
 
Dù  thì, cũng là  rể hờ của ,  lẽ    tay thôi. Hoàng Hi Dung dù  ghét bỏ những hành động của Hoàng Đức Vũ đến , thì đó vẫn là  ruột của cô.
 
 
Tiêu Dương tiến  gần Phan Dao,  chằm chằm   phụ nữ . Phan Dao  Tiêu Dương  chằm chằm đến mức  dám ngẩng đầu.
 
 
“Phan Dao,   tìm Thái Khánh  cần cô giúp đỡ, hạng  như    đáng để  đích   tìm.”
 
 
“ chỉ  xem gần đây cô  còn liên lạc với    thôi.”
 
 
Phan Dao ngẩng đầu lên, vội vàng lắc đầu: “Không... Tiêu Dương... ồ, , Tổng giám đốc Tiêu,  thật sự  liên lạc với  .”
 
 
“Phan Dao,   chuyện với cô là đang  chuyện một cách tử tế,    cô tự  rõ,  cũng  rõ mồn một.”