Toàn bộ đều là hạ lưu cả. Chơi  chơi  cũng chỉ mấy trò đó.
 
 
Đĩa đồ ăn càng ngày càng lớn, khẩu phần ăn càng ngày càng nhỏ. Rượu uống càng ngày càng đắt, kết quả là giả vờ say xỉn lảo đảo, rượu  say   tự say. Những cô gái tiếp rượu tiếng tăm càng ngày càng lớn, hỏi  thì  đàn ông từng ngủ cùng  ít hơn   của phụ nữ trong hộp đêm.
 
 
Tiêu Dương khinh thường: "Mẹ nó, lão tử ghét nhất mấy đứa  vẻ."
 
 
"Hạ Thụ, cô  ghét ?"
 
 
Hạ Thụ  Tiêu Dương mặc một bộ Hermes, n.g.ự.c đeo kính râm LV, tay đeo đồng hồ Daytona, chân  dép bông, che miệng  :
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
"Ghét ạ!"
 
 
Đoàn xe chạy đến cổng một tứ hợp viện bên trong trường Đại học Ngoại ngữ  2, ở Kinh Thành đất chật  đông, sân ngoài còn  một bãi đậu xe  thể chứa hơn mười chiếc ô tô.
 
 
Tiêu Dương xuống xe   cổng, quan sát một vòng, đây là một tòa tứ hợp viện điển hình của Kinh Thành với tường đỏ ngói xám,  cổng chính còn  hai con sư tử đá  chầu. Cổng lớn  chạm khắc hai vị thần giữ cửa, kỹ thuật cực kỳ tinh xảo, khắc họa sống động vẻ kim cương trợn trừng giận dữ của thần giữ cửa, cực kỳ bắt mắt.
 
 
Người tiếp đón Tiêu Dương và Hạ Thụ là  phụ trách chính của câu lạc bộ tư nhân Thanh Sơn, tên là Đường Siêu,  bốn mươi lăm tuổi, dáng  cao ráo, nghiêm nghị ít , vẻ mặt nghiêm túc:
 
 
"Tổng giám đốc Tiêu, chào ngài.  tên là Đường Siêu, là  phụ trách câu lạc bộ Thanh Sơn. Tổng giám đốc Hạng bảo  chờ ngài ở đây."
 
 
"Được , dẫn đường  trong."
 
 
Tiêu Dương tuy  phần ngưỡng mộ Hạng Thanh Sơn, nhưng đối với những tay sai tôm tép  trướng  thì  cần quá khách sáo, tránh    coi thường.
 
 
Phía  Đường Siêu  một  đàn ông cúi mày rũ mắt, cả  khụy gối vẻ mặt nịnh nọt, vội vàng mở rộng cánh cổng. Khuôn mặt vốn dĩ  khá hài hước đó giờ chất đầy nụ  khiêm tốn,  ngoài cổng câu lạc bộ,  khác gì một con ch.ó giữ cửa.
 
 
"Tổng giám đốc Tiêu,  tên là Tống Lập,  chuyên phụ trách công việc tiếp đón các vị khách VIP của câu lạc bộ, ngài  bất kỳ nhu cầu nào, cứ  với  bất cứ lúc nào, nhất định sẽ khiến ngài hài lòng."
 
 
Tống Lập khom lưng,    dẫn đường cho Tiêu Dương, Hạ Thụ và bốn vệ sĩ của Tiêu Dương.
 
 
Tiêu Dương theo Tống Lập bước  Thanh Sơn Tư Nhân Hội Sở. Dù miệng   thèm để ý, trong lòng   khỏi chấn động.
 
 
Tòa nhà chính trong sân   cải tạo thành tường kính trong suốt, xung quanh treo đầy đèn lồng đỏ, từng hàng treo cao, buổi tối trông đặc biệt   khí Tết.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-432.html.]
Trong sân còn  những cây óc chó dày dặn, vững chãi; những  gỗ dài, thẳng . Kết hợp với bộ sofa vải đỏ thẫm tinh khiết, màu đỏ và đen  sử dụng đến mức tối đa.
 
 
Xung quanh tòa nhà chính là vô  phòng riêng và những hành lang dài bọc kính, bao quanh. Tiêu Dương   sân, phát hiện ở giữa còn  một giếng trời lớn, bốn bề là nước, ghế mây, trúc xanh, cá chép đỏ. Cùng với hiệu ứng ánh sáng, cả khu vườn hiện lên vẻ cổ kính và tĩnh mịch.
 
 
Suy nghĩ đầu tiên của Tiêu Dương là: Có cơ hội  mời Dương Nhã Vân một bữa ở đây!
 
 
Đại Hằng Thương Quản  phát thông báo, sắp triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị tạm thời.
 
 
Người phụ nữ thông minh  vẫn chọn tiếp tục duy trì tình bạn với .
 
 
Đương nhiên. Cũng chỉ  những  phụ nữ quyến rũ như Dương Nhã Vân đến đây, mới hòa hợp và  nổi bật lẫn  với  gian .
 
 
Khiến   mãn nhãn.
 
 
Tiêu Dương  Tống Lập giới thiệu nhiệt tình bên cạnh, hỏi: “   chỉ cần đến một ,   đến nữa đều miễn phí  ?”
 
 
Tống Lập gật đầu khúm núm: “Vâng, Tiêu Tổng. Sau  ngài đến Thanh Sơn Hội Sở, cứ liên hệ ,  sẽ sắp xếp chu đáo cho ngài.”
 
 
Tiêu Dương  hì hì: “Vậy nếu  đưa bạn bè đến, ở đây  thể qua đêm ?”
 
 
--- Chương 260: Chín Mươi Chín Bước ---
 
 
Đường Triều   nhất, khẽ nhíu mày. Các ông lớn, tài tử đến Thanh Sơn Hội Sở nhiều như cá diếc qua sông,    giao thiệp với đủ loại tinh hoa xã hội thượng lưu, nhưng  ngờ  trẻ tuổi   chuyện  cợt nhả đến thế.
 
 
Đây là coi Thanh Sơn Hội Sở như nhà nghỉ ?
 
 
Đường Triều thực sự  hiểu, tại  ông chủ  coi trọng một  trẻ tuổi xa lạ, vô danh tiểu  , càng  hiểu gã   kết giao với ông chủ  bằng cách nào.
 
 
Tống Lập thì  tỏ  bất kỳ điều gì khác lạ, chỉ bận rộn gật đầu đáp: “Không vấn đề gì, Tiêu Tổng. Nếu ngài  nhu cầu,  sẽ giữ  căn phòng  nhất cho ngài.”
 
 
Lời   thật  trình độ.
 
 
Ai mà  cái phòng  nhất của mấy  trông như thế nào,  từ bên ngoài, tất cả các phòng đều trang trí y hệt .
 
 
Tống Lập  dẫn Tiêu Dương  thẳng tòa nhà chính, mà đưa   một hành lang dài .