Tiêu Dương  xong lấy điện thoại , gọi cho Hạ Thụ, nhờ cô mua một vé máy bay hạng nhất từ Bằng Thành  Bắc Kinh.
 
 
“Chị Nhã Vân, chị đưa chứng minh thư cho em, bây giờ em  thể mua cho chị.”
 
 
“Tiêu Dương, thật    thể … thôi, em đợi một lát,   lấy chứng minh thư.”
 
 
Dương Nhã Vân thật    với Tiêu Dương rằng Tập đoàn Đại Hằng  máy bay riêng,  thể bay đến Bắc Kinh bất cứ lúc nào,    cần  máy bay dân dụng.
 
 
Không  tại , khi  Tiêu Dương hỏi chứng minh thư, Dương Nhã Vân vẫn  về phòng lấy chứng minh thư đưa cho Tiêu Dương.
 
 
Ảnh chứng minh thư của  bình thường đều  .
 
 
Tiêu Dương  xem chứng minh thư của Châu Dĩnh,  xem chứng minh thư của Hoàng Hi Dung. Hoàng Hi Dung khá hơn một chút, ảnh chứng minh thư   khác với phong cách của  thật, trông  vẻ ngây thơ. Chứng minh thư của Châu Dĩnh trông non nớt, thậm chí ngây ngô, hồi đó khi  thấy bức ảnh , Châu Dĩnh còn  Tiêu Dương trêu chọc.
 
 
Lúc ,  thấy chứng minh thư của Dương Nhã Vân  tay , bức ảnh Dương Nhã Vân  chứng minh thư vẫn đầy phong tình, Tiêu Dương nuốt nước bọt,   chứng minh thư của Dương Nhã Vân cho Hạ Thụ.
 
 
“Vâng, Tổng giám đốc Tiêu, vé máy bay  đặt xong, sẽ cất cánh lúc ba giờ chiều tại sân bay Bằng Thành.”
 
 
Hạ Thụ  hề thắc mắc Dương Nhã Vân là ai, chỉ cần là chuyện Tiêu Dương giao phó, cô cứ  thành một cách nghiêm túc là . Đây cũng là điểm Tiêu Dương hài lòng nhất ở Hạ Thụ.
 
 
Tiêu Dương cúp điện thoại, Dương Nhã Vân  thấy giọng một cô gái trong điện thoại, hỏi Tiêu Dương:
 
 
“Vé máy bay bao nhiêu tiền,  chuyển cho em.”
 
 
“Chị Nhã Vân, chút tiền nhỏ  thì thôi , nếu chị thực sự  cảm ơn em, thì hãy giảm giá cho em căn nhà.”
 
 
Tiêu Dương  với Dương Nhã Vân bằng giọng đùa, nhưng Dương Nhã Vân  Tiêu Dương  , cộng thêm chuyện của Dương Minh Trí, Tiêu Dương sẵn sàng bỏ  nhiều tiền như  để giải quyết, trong lòng  quyết định, dù thế nào  nữa, cô nhất định sẽ đền đáp ân tình  của Tiêu Dương.
 
 
--- Chương 275 - Điểm yếu của Tiêu Dương ---
 
 
Vịnh Xanh Số Một còn  câu lạc bộ dành riêng cho cư dân – Câu lạc bộ Vịnh Xanh.
 
 
Quản gia của câu lạc bộ  thể cung cấp các dịch vụ cá nhân hóa cho cư dân, bao gồm trang phục, đồ nội thất, phòng trưng bày xe sang, spa  , nhà hàng riêng, v.v.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-462.html.]
 
Câu lạc bộ Vịnh Xanh tự xưng là nơi hội tụ giới thượng lưu thế giới, là dự án câu lạc bộ thành viên cao cấp hàng đầu ở Bằng Thành,  coi là tấm vé thông hành  giới tinh hoa  cầu.
 
 
Những lời   cho vui thôi, Tiêu Dương từng tận mắt chứng kiến cái gọi là câu lạc bộ hàng đầu, chỉ là  kịp trải nghiệm kỹ   vẻ như sắp sụp đổ .
 
 
 lúc cũng đến giờ ăn, Dương Nhã Vân dẫn Tiêu Dương đến nhà hàng ở câu lạc bộ  lầu để ăn.
 
 
Nhà hàng của câu lạc bộ chủ yếu phục vụ món Tây.
 
 
Tiêu Dương cầm d.a.o nĩa cắt bít tết, kiên nhẫn lắng  Dương Nhã Vân giới thiệu dự án Vịnh Nước Sâu Số Một.
 
 
“Tình hình của Vịnh Nước Sâu Số Một cũng tương tự như Vịnh Xanh Số Một, cũng  xây dựng với tầm  biển, căn hộ lớn, khu dân cư cao cấp, là dự án trọng điểm hiện tại của Tập đoàn Đại Hằng.”
 
 
“Bên Vịnh Nước Sâu Số Một  chỉ  các tòa nhà cao tầng mà còn  biệt thự, chỉ là vị trí hiện tại sẽ  xa một chút, các tiện ích xung quanh đều đang trong quy hoạch,   triển khai.”
 
 
Dương Nhã Vân  xong: “Tiêu Dương, bên đó đều   trang  nội thất , em  xem lúc nào cũng  thể đến xem, chỉ là  thể    thời gian  cùng em.”
 
 
Tiêu Dương lắc đầu: “Không cần xem, em thấy , cứ lấy căn bên cạnh chị , em mua.”
 
 
Dương Nhã Vân  mấy hứng thú, mân mê đĩa thức ăn,  Tiêu Dương đang ăn một cách ngon lành  : “Được thôi, thủ tục sang tên hai căn nhà  sẽ ký ủy quyền,  cần  đích   mặt, ở đây sẽ   chuyên trách xử lý việc sang tên.”
 
 
“Hợp đồng chuyển nhượng của Đại Hằng Thương Quản lát nữa cũng  thể ký luôn.”
 
 
“Tiêu Dương, em xem còn vấn đề gì , nếu   thì chiều nay  sẽ  sân bay,  thời gian    ở bên bố .”
 
 
Tiêu Dương đặt d.a.o nĩa xuống: “Còn một chuyện nữa, chị Nhã Vân, chị  đưa mật khẩu cửa chính cho em, để lúc đó em tiện mua đồ gia dụng.”
 
 
Nói xong  gửi cho Tiêu Dương một dãy , 【】.
 
 
Quả nhiên vẫn là mật khẩu đó, chắc là tất cả mật khẩu của cô đều là cái .
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tiêu Dương  tin nhắn  điện thoại, gật đầu: “Em  còn vấn đề gì nữa ,  là thế  , ăn cơm xong, lát nữa em đưa chị  sân bay.”
 
 
Có lẽ là thực sự   khẩu vị, Dương Nhã Vân cũng  ăn  mấy miếng, thấy cô lơ đãng, Tiêu Dương cũng ăn qua loa vài miếng  thôi.