Tiêu Dương thong thả bước  quán lẩu, đảo mắt  quanh, thấy một cặp tình nhân trẻ trông như khách du lịch từ tỉnh khác. Anh tiến đến  mặt họ, lịch sự : "Chào hai bạn,  là khách du lịch từ Bằng Thành đến Vụ Đô.  và bạn gái lát nữa   sân bay, cô  cứ  thử món lẩu ở đây. Hai bạn xem,  thể cho chúng  ghép bàn  ?"
 
 
Chàng trai trong cặp đôi đó bật : "Anh bạn,  cũng từ Nam Việt đến,  từng thấy ai ăn lẩu mà ghép bàn bao giờ ?"
 
 
Tiêu Dương  , chỉ  đáy nồi: "    mạo , nhưng thực sự là  lý do bất khả kháng, chúng  thật sự  vội vội vàng vàng  sân bay,  đủ thời gian. Anh bạn,  xem thế   , bữa   trả tiền, đổi một loại nước lẩu khác, bốn chúng  cùng ăn,  gọi món gì cứ gọi thoải mái, đừng ngại nhé! Người từ bốn phương,  xa nhà, khó khăn lắm mới gặp  đồng hương, kết bạn tiện thể giúp đỡ  chút."
 
 
Cô gái     trả tiền thì  động lòng, khẽ đá  chân bạn trai . Chàng trai  chút do dự, ăn chung cũng   là  ,   mặt  chuyện lịch sự, tạo cảm giác  dễ chịu, chỉ là  lạ  cùng bàn ăn lẩu thì  chút gì đó kỳ lạ.
 
 
Tiêu Dương  chỉ còn thiếu cú chốt hạ,  rút ví tiền : "Đây  năm trăm tệ. Không  ý gì khác, đừng hiểu lầm nhé,  thấy bên ngoài   bán suất với giá cao, họ cũng bán với giá ."
 
 
Còn gì để  nữa, vốn dĩ hai  cũng ăn gần xong định  , giờ    trả tiền,  còn đưa thêm tiền, cô gái trực tiếp đưa tay nhận lấy tiền.
 
 
"Mời ,  sẽ bảo nhân viên phục vụ đổi nước lẩu."
 
 
Tiêu Dương  ,  lời cảm ơn,   xuống cạnh  trai, rút điện thoại : "Vào , bàn  hai mươi tám."
 
 
Tần Mộng Nghiên  thấy tiếng bận trong điện thoại mà  dám tin,  đến năm phút  giải quyết xong  ?
 
 
Ra ngoài mà lịch sự một chút, thái độ  một chút, cộng thêm chút thiện ý  đủ để  khác thoải mái chấp nhận, là  thể dễ dàng giải quyết gọn gàng. Đừng  cậy   tí tiền dơ mà hống hách,  vẻ  đây, chỉ tay năm ngón, ai mà thèm tiền của  chứ?
 
 
Nếu chỉ vì một bữa lẩu mà  bỏ  mấy nghìn, mấy vạn tệ để  khác nhường chỗ, thì dù   vì tiền mà nhường thật, đó chẳng  là đồ con gà béo/kẻ khờ dại chính hiệu ?
 
 
Khoảnh khắc Tần Mộng Nghiên bước  cửa hàng, cả quán đều ngỡ ngàng  vẻ ngoài của cô,   thi  ngừng đũa, ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Tần Mộng Nghiên dường như  quen với việc , coi như  thấy gì, đôi mắt   quanh, cuối cùng thấy Tiêu Dương ở một góc nhỏ, cô thướt tha bước về phía .
 
 
Đến gần chỗ Tiêu Dương, cô thấy  bàn còn  hai  lạ, Tần Mộng Nghiên  Tiêu Dương với ánh mắt khó hiểu, ý là đây là ?
 
 
Tiêu Dương đưa tay kéo cô  xuống,  nhỏ.
 
 
"Ghép bàn!"
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-552.html.]
"Ghép bàn?!"
 
 
Lúc , nhân viên phục vụ đến đổi nước lẩu, tiện thể dọn dẹp bàn. Tiêu Dương đưa thực đơn cho Tần Mộng Nghiên: "Những món  gợi ý trong sách cẩm nang, em  thể gọi hết."
 
 
Tần Mộng Nghiên ngẩng đầu  cô gái đối diện, cô gái đó nở nụ  lấy lòng với Tần Mộng Nghiên: "Chào bạn,  là Lili. Đây là bạn trai , Bảo Nghiệp."
 
 
Bảo Nghiệp  ngờ bạn gái mà  trai    ghép bàn  là một cô gái xinh  đến , mặt   đỏ bừng, cúi đầu xuống,  dám  gì,  còn vẻ thoải mái dễ chịu như  nãy  mặt Tiêu Dương.
 
 
--- Chương 327: Hội Hậu Thuẫn Khiên Mộng ---
 
 
Tần Mộng Nghiên bề ngoài trông  lạnh lùng, khó gần, đặc biệt là với  lạ, luôn tạo cảm giác lạnh nhạt.  khi   thiết, sẽ phát hiện  thực    .
 
 
Lili chào cô, Tần Mộng Nghiên chỉ khẽ , cũng  giới thiệu , cầm bút chì khoanh vài món   ăn trong sách cẩm nang,   sang hỏi Tiêu Dương.
 
 
"Sách cẩm nang  óc heo ngon, nhưng em  dám ăn,    thử ?"
 
 
"Cứ gọi . Hai bạn   thử óc heo ? Thấy lúc nãy hai bạn cũng  gọi món ."
 
 
Lili lắc đầu: "Cảm ơn nhé, chúng  cũng  dám ăn."
 
 
Tiêu Dương  sang giải thích với Lili và Bảo Nghiệp: "À đúng , bạn gái  mắc chứng sợ xã hội, đừng để ý nhé."
 
 
Lili vội vàng xua tay  hiệu   để bụng, Bảo Nghiệp vẫn cúi đầu, thậm chí  dám  Tần Mộng Nghiên, trông buồn  đặc biệt.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tần Mộng Nghiên  Tiêu Dương giới thiệu  là bạn gái ,  chút ngượng ngùng, nhưng biểu cảm  gương mặt xinh  của cô vẫn giữ vẻ như thường.
 
 
Món ăn  gọi xong.
 
 
Trong quán đông đúc, bên ngoài tiếng gọi  liên tục vang lên. Tần Mộng Nghiên lặng lẽ pha nước chấm cho Tiêu Dương, Tiêu Dương cầm điện thoại trả lời email, Bảo Nghiệp cúi đầu  ngẩng, còn Lili  Tần Mộng Nghiên  vẻ đang suy tư.
 
 
Bàn ở góc  chìm  sự ngượng ngùng của những  lạ cùng bàn.