Tiêu Dương  giọng quái gở: “Oa? Bạn gái?! Em  câu  thật sự thẳng thừng,  mà  hề  cảm giác vi phạm... Oa oa oa~! Tần Mộng Nghiên,  thật sự từ tận đáy lòng ngưỡng mộ các ảnh đế ảnh hậu các em đó, bạn gái và bạn trai ngủ cùng   bình thường ? Em bắt  ngày nào cũng ngủ sofa ?”
 
 
“Phòng bên cạnh  phòng mà, là  tự  ngủ, cứ nhất định  ngủ sofa.”
 
 
Chân Tần Mộng Nghiên gác lên cẳng chân Tiêu Dương, bàn chân  ngừng đung đưa, tay  ngừng lướt, đầu cũng  ngẩng lên, tiếp tục xem điện thoại, cảm xúc  hề  d.a.o động, đây    đầu tiên hai  đấu khẩu như .
 
 
“Tiêu Dương, bây giờ   thói quen  , thích xóa tin nhắn! Sao, càng ngày càng  dám gặp  khác ? Trước đây   là quân tử quang minh chính đại ?”
 
 
“Trước đây là  đây, bây giờ là  việc với hổ,  cẩn thận  .  ,  em  mật khẩu điện thoại của ?”
 
 
“Phẩm chất nghề nghiệp cơ bản nhất của một diễn viên là   khả năng quan sát .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Tiêu Dương ha ha, giơ ngón cái lên: “Được! Thật sự là giỏi quan sát. Thôi  , em cứ từ từ xem ,   tắm, lát nữa chúng  cùng  ngoài ăn cơm.”
 
 
Tiêu Dương cầm quần áo    phòng tắm, tắm rửa thoải mái,  mặc một bộ vest, còn thắt cà vạt, nhưng chân   giày thể thao, trang phục trông  lôm côm.
 
 
Tần Mộng Nghiên thấy Tiêu Dương với bộ trang phục    khỏi phòng tắm, tò mò hỏi: “Sao  ăn mặc kỳ lạ thế?”
 
 
Tiêu Dương nửa thật nửa đùa: “Tối nay  thể sẽ đánh ,  giày thể thao dễ chạy trốn.”
 
 
Tần Mộng Nghiên dĩ nhiên sẽ  tin lời  dối quỷ quái của Tiêu Dương, cô  bao giờ thấy Tiêu Dương  giày da, hôm nay thấy  mặc vest cũng là  đầu. Cô đặt điện thoại xuống,   gần Tiêu Dương,   mặt , vươn tay thắt cà vạt cho Tiêu Dương:
 
 
“Trước đây em cũng thắt cà vạt kiểu  cho bố em.”
 
 
Tiêu Dương cúi đầu, ở góc độ   thể  thấy sống mũi cao vút của Tần Mộng Nghiên,   gian: “Sau  gọi  là bố!”
 
 
Tần Mộng Nghiên lườm Tiêu Dương một cái, khẽ vỗ  n.g.ự.c Tiêu Dương,  thèm để ý đến lời trêu chọc vớ vẩn của : “Sáng ngày mốt là  về ,  là tối nay chúng   ăn lẩu một  nữa nhé?”
 
 
Tiêu Dương  : “Được thôi, ăn lẩu  thành vấn đề, nhưng đổi chỗ khác ,   khí hơn. Em  thích cảm giác lãng mạn .”
 
 
Con gái trời sinh thích lãng mạn, dù miệng   rằng  dị ứng với những điều lãng mạn. Thực  vẫn  thể cưỡng  những điều lãng mạn, cái họ cần chính là cảm giác nghi thức đó. Cái họ cần chính là  yêu,  quan tâm.
 
 
Tiêu Dương  đầu tiên mặc vest, trang trọng như , Tần Mộng Nghiên càng thêm mong đợi về nhà hàng lãng mạn và   khí mà Tiêu Dương . Cô trang điểm kỹ càng cho , khoác tay Tiêu Dương:
 
 
“Đẹp ?”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-562.html.]
Tiêu Dương  gần hơn một chút,  kỹ, Tần Mộng Nghiên trang điểm nhẹ,  quá rõ ràng, làn da mềm mại,  nuốt nước bọt:
 
 
“Đẹp! Hay là đừng ăn tối nữa, tối nay ăn em là đủ no .”
 
 
Tần Mộng Nghiên   soi gương tiếp, uốn éo vòng eo, nhàn nhạt : “Vậy  ,  với , khó nuốt lắm. Thật sự  ăn nổi.”
 
 
Tiêu Dương: “Hahaha....”
 
 
Hai  cùng   thang máy xuống bãi đậu xe. Vệ sĩ mở cửa  chiếc Mercedes, để Tần Mộng Nghiên lên xe . Tiêu Dương  lên xe, vệ sĩ  liếc mắt  hiệu cho Tiêu Dương qua gương chiếu hậu.
 
 
Tiêu Dương gật đầu, vươn tay nắm lấy tay Tần Mộng Nghiên.
 
 
Tần Mộng Nghiên  hiểu gì, đôi mắt   Tiêu Dương.
 
 
Tiêu Dương  Tần Mộng Nghiên bằng ánh mắt thâm tình, khóe mắt mang theo một tia áy náy, trong lòng thở dài: Xin  em, tối nay  kéo em  chuyện  .
 
 
--- Chương 333 ---
 
 
Vệ sĩ lái chiếc Mercedes, hai xe nối đuôi  rời khỏi hầm đậu xe của khách sạn.
 
 
Hai chiếc Mercedes từ từ rời khỏi khu vực thành phố, càng  càng hẻo lánh, dường như đang chạy lên núi, xung quanh tĩnh lặng,  chút đáng sợ.
 
 
Không    bao lâu, cảm giác như  hơn một tiếng đồng hồ.
 
 
Tần Mộng Nghiên   ngoài cửa sổ, ngay cả đèn đường cũng  còn, trong lòng  thấp thỏm: “Tiêu Dương, chúng  đang   ?”
 
 
Tiêu Dương  rùng rợn: “Hắc hắc hắc, đêm đen gió lớn, tối nay em  kêu khản cả cổ cũng chẳng ai đáp lời...”
 
 
Tần Mộng Nghiên vỗ một cái lên đầu Tiêu Dương: “Hắc cái đầu ! Giả thần giả quỷ! Có    đưa em  ăn lẩu  đỉnh núi ?!”
 
 
Tiêu Dương há hốc miệng: “Sao em ?!”
 
 
Tần Mộng Nghiên đắc ý vung vẩy quyển cẩm nang trong tay: “Em  xem cẩm nang !”
 
 
Xe tiếp tục chạy thêm gần mười phút nữa, đến một bãi đất bằng phẳng  đỉnh núi, Tần Mộng Nghiên lúc  mới  “ khí” và “lãng mạn” mà Tiêu Dương  là như thế nào.
 
 
Không  là ăn lẩu  đỉnh núi, mà là ăn lẩu tại đỉnh núi.