"Tôn tổng, áp lực của  cũng  lớn! Ai cũng  việc tái khởi công  diện trong một tuần là điều  thể, cấp  chỉ là  chúng  thể hiện thái độ tương ứng mà thôi, chúng  sẽ thể hiện thái độ cần ! Tự kiểm tra  diện cũng là một phần trong việc tái khởi công, kiểm tra an  là điều  thể thiếu! Công trình tuyệt đối  thể  bừa, như  sẽ gây  tai nạn an  và trách nhiệm. Hay là thế , chúng  hãy để đơn vị giám sát đến  một đánh giá , để họ đưa  ý kiến chỉ đạo, xác định phạm vi thi công của đơn vị thi công các vị. Đồng thời, tiến hành tự khắc phục rủi ro, từng bước loại bỏ các điểm rủi ro."
 
 
"Được , ngày mai chúng  sẽ cho đơn vị giám sát đến, để họ nhanh chóng tổng hợp một báo cáo đánh giá cho chúng . Kỹ sư Trịnh, lát nữa chúng  cùng  hiện trường xem ."
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
"Được. Tôn tổng, cô cũng gọi  phụ trách hiện trường của đơn vị thi công các vị đến,  sẽ chỉ cho các vị xem vài chỗ  quan sát thấy cần  khắc phục gấp."
 
 
Tiêu Dương  ở sofa phía  lặng lẽ lắng  Tôn Vân Vân và Trịnh Lỗi trao đổi,  tiến đến ngắt lời họ. Anh là    ngoại đạo trong lĩnh vực kỹ thuật, cho dù thời gian  gấp gáp cũng  thể tùy tiện chỉ tay năm ngón.
 
 
Tôn Vân Vân cầm một chiếc mũ bảo hộ màu trắng, chuẩn   công trường thị sát, cô chợt  thấy Tiêu Dương đang   ghế sofa một bên, mỉm  chào .
 
 
"Lâu   gặp, vất vả !"
 
 
Tôn Vân Vân thấy Tiêu Dương  cợt, chẳng  đắn chút nào, cộng thêm      nhiều  trêu chọc , Tôn Vân Vân  cho   sắc mặt , hừ lạnh một tiếng, cắm đầu   ngoài.
 
 
Trịnh Lỗi hoang mang, vội vàng cầm một chiếc mũ bảo hộ màu trắng  bàn đưa cho Tiêu Dương: "Tiêu tổng,  và Tôn tổng đang chuẩn   công trường,  là  cũng  cùng chúng   hiện trường xem ?"
 
 
"Được! Cùng  xem!"
 
 
Tiêu Dương cầm chiếc mũ bảo hộ trong tay,   khỏi phòng ban dự án, nhanh chân  theo  Tôn Vân Vân: "Này, đợi  với!"
 
 
"Sao dạo   cứ bơ  ?"
 
 
"Anh thật thú vị, tại    để ý đến ?"
 
 
"Không ,   đắc tội gì với  ,  cứ  như  thù sâu oán nặng với  ?"
 
 
Tôn Vân Vân thấy Trịnh Lỗi vẫn  , dừng bước, đôi mắt   chằm chằm Tiêu Dương  lạnh: "Anh  đắc tội với  ? Anh hôn , ôm ,  ngừng sỉ nhục ,  nghĩ đây   là thù sâu oán nặng ?"
 
 
"  chơi nổi! Anh  tìm mấy cô gái chơi  !"
 
 
Tiêu Dương  lớn: "    gọi điện xin    ."
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-584.html.]
Tôn Vân Vân cầm chiếc mũ bảo hộ, đá một cước  giữa hai chân Tiêu Dương: "Nếu lời xin   ích thì  cần đến cảnh sát!"
 
 
"Của quý"  thể  bất kỳ sơ suất nào, Tiêu Dương vội vàng né tránh, nhảy đến bên Tôn Vân Vân, dùng cánh tay vòng qua cổ cô, nhẹ nhàng thổi khí  tai: "Thôi  ,  còn định giận dỗi  cả đời ?"
 
 
Mặt Tôn Vân Vân đỏ bừng,  giãy , nhưng  ngờ Tiêu Dương vòng quá chặt,  thế nào cũng  thoát khỏi gã đáng ghét .
 
 
"Buông  ! Buông  ! Nếu  buông  ,  sẽ gọi  đó!"
 
 
Tiêu Dương  cợt, ngón cái lướt qua môi Tôn Vân Vân: "Cậu    cả hai  đều   đối thủ của  ,  bây giờ   gọi ?"
 
 
Tôn Vân Vân nổi giận, hất ngón cái của Tiêu Dương : "Cút!"
 
 
Tiêu Dương  khà khà, ném chiếc mũ bảo hộ xuống đất, hai bàn tay to lớn giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u Tôn Vân Vân, đẩy cô  tường, môi trực tiếp áp lên đôi môi đỏ mọng của cô...
 
 
"Ư ư ư...~~"
 
 
Tôn Vân Vân trợn tròn mắt, chiếc mũ bảo hộ  tay như tảng đá ngàn cân, trượt rơi xuống đất, cô chỉ cảm thấy  sắp nghẹt thở...
 
 
Việc tái khởi công sắp đến gần, phòng ban dự án hỗn loạn. Trịnh Lỗi khó khăn lắm mới tìm  một chiếc mũ bảo hộ màu trắng khác,  bước  khỏi cửa phòng ban dự án, đột nhiên như  ai đó  phép,  thể nhúc nhích chân, ngây   tại chỗ.
 
 
Trịnh Lỗi dụi mắt, xác nhận cảnh tượng cách đó  xa thật sự đang diễn , "phi lễ vật thị", vội vàng  lưng, nhanh chóng bước  cửa phòng ban dự án.
 
 
Trời ạ, bên A và bên B  mà  hôn !
 
 
Tôn Vân Vân vùng vẫy thoát khỏi nụ hôn của Tiêu Dương, mắt đỏ hoe, giơ tay lên, định tát một cái  Tiêu Dương, bàn tay nhỏ bé dừng  giữa  trung hai giây,  buông thõng xuống, nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
 
 
"Tiêu Dương!  ghét !"
 
 
"Cả đời  đừng bao giờ để   thấy  nữa, cút! Anh cút !"
 
 
Tiêu Dương mặt mày ngượng nghịu, lúng túng gãi đầu. Chiêu "tổng tài bá đạo úp tường" vốn dĩ luôn hiệu quả,  ở chỗ Tôn Vân Vân  liên tục gặp trắc trở thế . Thấy Tôn Vân Vân đang xúc động, Tiêu Dương giơ hai tay lên, lắc đầu, lùi  hai bước:
 
 
"OK, ok,  đừng kích động,  ,     nhé. Cậu cứ  việc của  ."