Thời    ý thức bảo hiểm đầy đủ như , chẳng  kỳ nghỉ thai sản gì cả, cô cũng  đấu tranh cho bản . Gánh nặng gia đình đột ngột đổ dồn lên vai một  Quách Siêu.
 
 
Đứa bé  mới sinh, còn nhỏ,  đầy ba tháng, ngày nào cũng  lóc ỉ ôi.
 
 
Khó khăn lắm mới  nghỉ một ngày, Quách Siêu chẳng  bận tâm đến những chuyện phiền phức , chỉ  ngủ nướng cho . Dù  thì công việc của  là  cạnh máy dệt, ngày nào cũng ồn ào đến ù tai.
 
 
Quách Siêu trùm gối nhưng vẫn  tiếng  của đứa bé đánh thức. Anh thức dậy, thấy vợ  đang nấu cháo loãng, trưa nay   ăn cháo loãng. Nhà máy dệt  hiệu quả khá , bữa ăn cũng . Quách Siêu  quen với những bữa trưa thịnh soạn ở căng tin nhà máy,    uống cháo loãng  giữa trưa.
 
 
Thế là Quách Siêu  dối rằng   ngoài giải quyết chút việc. Vợ của Quách Siêu thì  quan tâm đến , còn khuyên  về sớm.
 
 
Thay quần áo xong,   ngoài đến một quán ăn nhỏ, giống hệt như thời còn độc . Đầu tiên,  mua một chai bia, gọi thêm hai món nhắm, một  ăn uống thư thái, no say.
 
 
Rời quán ăn nhỏ, gặp mấy  cùng làng, hứng chí lên,   rủ mấy  bạn cùng làng chơi bài. Chơi mãi đến nửa đêm mới về nhà.
 
 
Lúc , Quách Siêu  bắt đầu cảm thấy áp lực cuộc sống, nhưng  đến mức nghẹt thở. Anh luôn nghĩ rằng   chuyện sẽ dần  , rằng   thể cứ thế mà trải qua những ngày tháng  , bình dị, sống một cuộc sống nhỏ bé, cho đến khi về hưu.
 
 
Thời gian trôi qua từng ngày.
 
 
Đứa bé  một tuổi, vợ   cai sữa cho con, đúng lúc cần sữa bột, mà sữa bột Tam Lộc luôn là thứ thiết yếu trong nhà.
 
 
Quách Siêu lớn lên trong môi trường nào chứ, động một tí là  cha đánh mắng, cha  là Quách Khôn thì nghiện rượu. Tuy Quách Siêu  nghiện rượu nặng, nhưng trong xương tủy  vẫn  sự phụ thuộc  cồn.
 
 
Giờ đây  cha  , dù nghèo đến mấy cũng  bóp bụng kiếm tiền cho con b.ú sữa.
 
 
Thế là  dứt khoát tự ép  bỏ hẳn bữa bia tối hàng ngày. Cuộc sống ngày càng chật vật hơn.
 
 
Quách Siêu dần dần cảm nhận  sự   của vợ, cũng chính nhờ sự cần kiệm của cô mà họ   tổ ấm nhỏ bé .
 
 
Dần dần Quách Siêu cũng bắt đầu  trân trọng, dù  thì ngoài ba mươi tuổi mới  con cũng  dễ dàng gì.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-639.html.]
Cho đến khi...
 
 
Ủy ban thôn Thôn Hà quyết định dừng hoạt động nhà máy dệt  mấy  lãi, chuyển đổi  diện sang bất động sản. Bánh xe thời đại  bắt đầu chuyển .
 
 
Quách Siêu tận mắt chứng kiến nhà máy dệt nơi    việc gần hai mươi năm, đổ sập trong tiếng gầm rú của mười mấy chiếc xe ủi....
 
 
Đổ theo đó, còn  vị trí  việc gần hai mươi năm của  tại nhà máy dệt.
 
 
Và nguồn thu nhập duy nhất của ...
 
 
Quách Siêu thất nghiệp, gia đình  còn thu nhập, con cái   sữa bột, ngay cả việc mỗi tháng một   ăn nhà hàng cũng trở thành điều xa xỉ.
 
 
Số phận thật  trêu ngươi, cứ như một vòng luân hồi. Cha của Quách Siêu, Quách Khôn, thất nghiệp khi đến tuổi trung niên, và Quách Siêu cũng .
 
 
Ủy ban thôn Thôn Hà  đưa  bất kỳ khoản bồi thường nào, chỉ thanh toán tiền lương. Cũng   là  cho cơ hội, ai  đến công ty bất động sản  việc đều  thể . Cái gọi là  việc đó,  cho  thôi, chẳng qua cũng là công việc của những  lao động phổ thông  công trường.
 
 
Người trẻ trong nhà máy dệt ai mà    công trường? Chẳng ai  cả! Họ tụ tập  bàn bạc, cùng  đến chợ việc  tìm việc.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Quách Siêu đương nhiên cũng   đến công trường, trong lòng  khinh thường, cho rằng đó là công việc của những  lao động nhập cư từ nơi khác.
 
 
Thế là,  học theo những đồng nghiệp trẻ tuổi, đến chợ việc . Đập  mắt   là những đồng nghiệp kém  mười mấy tuổi, nhưng Quách Siêu  ba mươi lăm tuổi, hầu như chẳng  mấy đơn vị nào  nhận .
 
 
Đứa bé cũng  còn ở trạng thái phiền nhiễu như hồi một tuổi nữa. Đứa trẻ ba tuổi, lon ton nhảy nhót, về nhà sẽ gọi "ba ơi", Quách Siêu vô cùng yêu thương, khiến   thể rời xa.
 
 
Áp lực cuộc sống khiến   nghẹt thở, Quách Siêu  còn cách nào, đành   công trường. Anh  thử  công việc vệ sinh, thợ xây, khuân vác, thậm chí còn  bảo vệ một thời gian...
 
 
 thu nhập của những công việc  chỉ bằng  đến một nửa so với ở nhà máy dệt cũ,  còn mệt mỏi hơn, thường   việc đến tám chín giờ tối, khiến Quách Siêu kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
 
 
Quách Siêu cảm thấy  thể thích nghi,  lạc lõng và bất lực  cuộc sống.
 
 
Dù  thì khi còn mười mấy, hai mươi tuổi,  mỗi đêm đều uống bia, đánh bài, thỉnh thoảng còn  vũ trường nhảy nhót. Cứ thế chớp mắt, mười mấy năm trôi qua một cách mơ màng, bao nhiêu thời gian quý báu trôi tuột qua kẽ tay mà  chẳng hề trân trọng.