Tiêu Dương cầm điện thoại đang trả lời tin nhắn của Hoàng Hi Dung và Tần Mộng Nghiên, biệt danh của hai cô gái  lượt là...  lúc Tiêu Dương cũng khá phiền, tại  nhà mạng chỉ  ba nhà, khiến giờ đây đến cả biệt danh cũng  đủ dùng!
 
 
Chu Dĩnh khoác tay Mạc Phỉ, vui vẻ nhảy chân sáo  khỏi trường.
 
 
Hai  ban đầu phát hiện chiếc xe đỗ ở cổng   chiếc Mercedes quen thuộc, mà là một chiếc xe thể thao   mới, họ   đầy thắc mắc.
 
 
Chu Dĩnh  với Mạc Phỉ: “Không đúng , Tiêu Dương    đến từ lâu  mà.”
 
 
Mạc Phỉ chỉ  chiếc Audi R8   mới: “Cậu  Tiêu Dương  khi nào đổi xe  ?”
 
 
“Không thể nào....”
 
 
Chu Dĩnh  thì  , nhưng vẫn kéo Mạc Phỉ, từ từ tiến  gần chiếc Audi R8, nhẹ nhàng cúi đầu,  Tiêu Dương trong xe, ngạc nhiên hỏi:
 
 
“Á!  là  ! Tiêu Dương,  mua xe mới lúc nào ?”
 
 
Tiêu Dương vội vàng cất điện thoại, còn  kịp xóa tin nhắn: “Này,  tiền thì cứ việc hưởng thụ thôi,  thôi,  đưa em  xem xe.”
 
 
Chu Dĩnh   trong xe,  khó xử : “Phỉ Phỉ cũng ở đây mà,  lái cái xe   gì, nó chỉ   hai  thôi!”
 
 
Tiêu Dương cúi đầu, lúc  mới thấy Mạc Phỉ cũng ở đó, thế là khó xử ,  định chở gái  dạo, ai ngờ cô gái  dắt theo cả bạn .
 
 
Khoảnh khắc Mạc Phỉ và Tiêu Dương chạm mắt, cô liền theo bản năng dùng tay  che  chiếc đồng hồ  cổ tay .
 
 
Bản  cô cũng  rõ vì , khi  Chu Dĩnh  Tiêu Dương đến trường đón họ, Mạc Phỉ  lấy chiếc đồng hồ trong hộp  đeo  tay.
 
 
“Tiêu Dương, chào .”
 
 
Tiêu Dương  hì hì: “Mạc Phỉ, chúng  hình như   là  lâu  gặp nhỉ,  , cảm giác như em đang xa lánh  .”
 
 
Mạc Phỉ bĩu môi,   nên  gì.
 
 
Chu Dĩnh đảo mắt: “Hì hì, Tiêu Dương,  là  cho em lái thử chiếc xe  ? Em với Mạc Phỉ sẽ đợi  ở tiệm 4S.”
 
 
Tiêu Dương  thể tin nổi, chỉ  mũi : “Thế còn  thì ?”
 
 
Chu Dĩnh “xì” một tiếng, khoác tay Mạc Phỉ: “Anh là con trai, thì cứ bắt taxi mà   chứ! Với , chẳng  mấy ngày nay  bận bịu cái gì, gọi điện cho   là bận, bận, bận. Anh cứ bắt taxi , coi như là một bài học cho .”
 
 
Tiêu Dương  ngượng, mấy ngày nay  bận bịu liên tục mà! Mệt như chó, còn  đối thủ khinh thường  thương tiếc, trong lòng mang theo sự chột  khó hiểu.
 
 
Hơn nữa, lúc đó  gì  thời gian mà  điện thoại.
 
 
Dù  dùng cả tay lẫn miệng cũng  thể chống đỡ nổi.
 
 
Chu Dĩnh  quản nhiều như , kéo Tiêu Dương  khỏi ghế lái, vẫy vẫy tay nhỏ: “Phỉ Phỉ! Lại đây! Mau lên xe! Lái thử chiếc xe  !”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-711.html.]
 
Ôi trời ơi!
 
 
Chiếc Audi R8  còn  chạy  ba mươi cây , tiếng cảnh báo của Cố Tình còn  tan,   Chu Dĩnh chở Mạc Phỉ phóng  mất hút.
 
 
“Này! Hai    đường   !”
 
 
Tiêu Dương gào lên phía , nhưng lúc  Chu Dĩnh   còn  thấy! Chỉ trong chớp mắt, ngay cả đèn hậu cũng  còn  thấy.
 
 
“Uầy chà!”
 
 
“Đây chẳng  là Tiêu  !  tự hỏi    mua nổi siêu xe, hóa  là bán  mà !”
 
 
“Sao , giờ  ăn bám  gặp  cái đinh mềm  ? Hahahaha....”
 
 
Tiêu Dương mặt đen sầm,   , phát hiện  đó là tên ngốc Hạng Hải Dương, đang lái một chiếc Santana màu trắng, vẻ mặt đầy châm chọc,  ngừng bỡn cợt Tiêu Dương.
 
 
Hạng Hải Dương chỉ thấy hai cô gái  vóc dáng  lên chiếc Audi R8,  hề thấy quá trình Tiêu Dương  kéo xuống, cứ nghĩ Tiêu Dương là “kẻ l.i.ế.m chân”, nhờ bán rẻ nhân phẩm mà mua  siêu xe, giờ   “ăn bám” một cách ngang ngược.
 
 
Tiêu Dương  thấy đó là “đại cháu” của !
 
 
Lập tức biến giận thành vui,   hì hì: “Ối! Đại cháu! Ồ! Không đúng, ngài thẻ Bạch Kim đáng kính, Hạng Bạch Kim!”
 
 
“Tuyệt quá, mau chở  đến tiệm xe  Thế Kỷ danh xe!”
 
 
Hạng Hải Dương mặt mày khó coi: “Này! Cái tên , coi  là cái gì, xe Santana của trường dạy lái ?  với   lắm hả,  việc gì ... Ấy  ...”
 
 
Tiêu Dương một tay giật cửa ghế phụ lái, trực tiếp   trong.
 
 
“Mau lái xe !”
 
 
“Anh xuống xe!  việc gì   lời ,  là cái thá gì của ?”
 
 
“ là chú Tiêu của cháu! Đại cháu, cháu    Đường Du Du đánh giá cháu thế nào ?”
 
 
Tiêu Dương rút điện thoại , lật xem lịch sử trò chuyện với Đường Du Du, lướt qua  mặt Hạng Hải Dương.
 
 
“Á?!”
 
 
Hạng Hải Dương chỉ  rõ hai chữ , xxx86, vẻ mặt đầy nghi hoặc : “Anh đang lừa  đúng ?”
 
 
Tiêu Dương  khẩy một tiếng, tên  đúng là “ thấy quan tài  đổ lệ”.
 
 
“Được ,  gọi điện cho cô .”
 
 
Tiêu Dương gọi điện cho Đường Du Du, cuộc gọi nhanh chóng  kết nối, chắc là hôm nay cô   bay, giọng  ngọt ngào ở đầu dây bên  khiến Hạng Hải Dương dù  ma cũng  quên, đó là âm thanh mà ngay cả trong mơ   cũng sẽ  thấy vang vọng bên tai: