Tiêu Dương khẽ nghiêng đầu, nở một nụ  pha chút trêu chọc: “Hì hì, em   sự thật  lời  dối?”
 
 
Tần Mộng Nghiên chớp mắt, trầm ngâm một lát  : “Ừm… Thật , trong lòng em  đoán  sự thật của  là gì , nhưng mà,  cứ  dối em  .”
 
 
Tiêu Dương tâm lĩnh thần hội gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Chưa từng.”
 
 
Nghe  câu trả lời , Tần Mộng Nghiên  khỏi bật  khúc khích: “He he,  em là  đầu tiên ?”
 
 
Tiêu Dương vội vàng đáp lời: “
 
 
, hơn nữa  chỉ là  đầu tiên, mà còn là  cuối cùng!”
 
 
Tuy nhiên, Tần Mộng Nghiên bĩu môi, vẻ mặt đầy vẻ  tin: “Ôi chao, Tiêu Dương, chúng  đang diễn kịch mà, thì  diễn cho trọn vẹn chứ.  lời  từ miệng   ,  chẳng  chút đáng tin nào ?”
 
 
Tiêu Dương bất lực lắc đầu, giọng điệu tỏ vẻ khiêm tốn cầu thị: “Vậy xin hỏi đạo diễn Tần vĩ đại, tiếp theo  nên  câu thoại  thế nào cho hợp lý hơn?”
 
 
Tần Mộng Nghiên đảo mắt,  tinh nghịch: “Này, đạo diễn đây bây giờ sẽ cho  chút gợi ý nhé. Ví dụ,   thể hỏi em  yêu bao nhiêu  .”
 
 
Tiêu Dương lập tức hiểu ý, theo lời cô hỏi: “Được thôi, đạo diễn Tần. Vậy lão bà rốt cuộc  yêu bao nhiêu  ?”
 
 
Mái tóc mềm mại của Tần Mộng Nghiên, theo làn gió nhẹ nhàng mơn man, thỉnh thoảng  lướt qua chóp mũi Tiêu Dương, mang đến cảm giác ngứa ngáy thoang thoảng.
 
 
“À, em á, yêu ba . Lần đầu ngây thơ khờ dại,  thứ hai khiến em trưởng thành,  thứ ba gặp , em học  cách yêu và trân trọng. Anh  nhận  gợi ý nào ?”
 
 
Tiêu Dương đặt Tần Mộng Nghiên xuống khỏi lưng, khẽ thở dốc,  như   : “Đã  khai sáng . Dù  đây   từng cõng bao nhiêu cô gái, thì bây giờ, và  ,    cõng mãi mãi chỉ  một  em.”
 
 
Tần Mộng Nghiên lấy khăn giấy từ trong túi , lau mồ hôi  trán Tiêu Dương, ngọt ngào  : “Chà! Có tiến bộ! Nghe dễ chịu hơn nhiều!”
 
 
Tiêu Dương  ha ha: “Đạo diễn Tần,  là  cũng cho em một lời khuyên chân thành nhé.”
 
 
Tần Mộng Nghiên  tủm tỉm gật đầu: “Anh  .”
 
 
Khóe miệng Tiêu Dương nở một nụ : “Cả đời  em cứ yên tâm đóng  phim của  , đừng chuyển nghề, đặc biệt là đừng   đạo diễn. Công ty  chịu nổi !”
 
 
Tần Mộng Nghiên đầu tiên ngẩn ,  đó mới hiểu , đây là đang chế giễu ! Cô vươn tay vỗ nhẹ Tiêu Dương, hai  rượt đuổi   bậc thang ở Hồng Nhai Động, đùa giỡn vui vẻ.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-778.html.]
Em lọt  mắt , vẻ  em  rạng rỡ cả giang sơn.
 
 
Nắng trưa Vụ Đô chói chang, nóng rực, hai  nắm tay  trở về khách sạn nghỉ ngơi.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Tần Mộng Nghiên vẫn  chịu để Tiêu Dương bước  phòng chính, cô búi gọn mái tóc, đôi mắt quyến rũ, Tần Mộng Nghiên tận lực trêu chọc, thường khiến Tiêu Dương bốc hỏa, cuối cùng  thốt  một câu:
 
 
“Kịch bản của chúng    cảnh giường chiếu.”
 
 
“Không  tự tiện thêm cảnh!”
 
 
Tiêu Dương  nghỉ  ghế sofa một lát, dụi mắt, sờ điện thoại chuẩn  xem giờ thì phát hiện điện thoại  ở bên cạnh. Anh  dậy thấy Tần Mộng Nghiên  đang xem điện thoại của , bực bội :
 
 
“Này,  em  bỏ  cái tật  trộm  ?”
 
 
Tần Mộng Nghiên lý lẽ rành mạch: “Bạn gái xem điện thoại của bạn trai thì  gì mà  bình thường?”
 
 
9_Tiêu Dương  giọng quái gở: “Oa? Bạn gái?! Em  lời  thật sự lý lẽ rành mạch,  mà chẳng  chút cảm giác  ăn khớp nào…
 
 
...Oa oa oa~! Tần Mộng Nghiên,  thật sự từ tận đáy lòng khâm phục các Ảnh đế Ảnh hậu các em đó, bạn gái ngủ cùng bạn trai  bình thường ? Em bắt  ngày nào cũng ngủ sofa ?”
 
 
“Phòng bên cạnh  phòng mà, là tự   ngủ, cứ  ngủ sofa.”
 
 
Tần Mộng Nghiên gác chân lên bắp chân Tiêu Dương, bàn chân  ngừng đung đưa, tay vẫn  dừng , đầu cũng  ngẩng lên, tiếp tục lật xem điện thoại, cảm xúc  hề  d.a.o động. Kiểu khẩu chiến  hai      đầu.
 
 
“Tiêu Dương, bây giờ   thói quen  , thích xóa tin nhắn! Sao , càng ngày càng  dám gặp  khác ? Trước đây   là  quân tử quang minh chính đại ?”
 
 
“Trước đây là  đây, bây giờ là mưu lợi với hổ,  thể  thận trọng.  ,  em  mật khẩu điện thoại của ?”
 
 
“Phẩm chất nghề nghiệp cơ bản nhất của diễn viên là   khả năng quan sát .”
 
 
Tiêu Dương  ha ha, giơ ngón cái lên: “Được!  là giỏi quan sát. Thôi , em cứ từ từ xem ,   tắm, lát nữa cùng  ăn cơm.”
 
 
Tiêu Dương cầm quần áo    phòng tắm, thoải mái tắm rửa xong, mặc một bộ vest, còn thắt cà vạt, nhưng chân   giày thể thao, trang phục  hề ăn nhập.
 
 
Tần Mộng Nghiên thấy Tiêu Dương với bộ trang phục    khỏi phòng tắm, tò mò hỏi: “Sao   ăn mặc kỳ lạ thế?”
 
 
Tiêu Dương nửa thật nửa đùa: “Tối nay  thể  đánh ,  giày thể thao dễ chạy trốn.”