Tiêu Dương nhẹ nhàng đẩy Mạc Phỉ, xoa xoa bụng,  nốc mấy ly bia  bụng, cảm thấy  đầy, quán bar cách khách sạn chỉ vài kilomet,  bộ một chút, tản bộ, tiêu cơm.
 
 
Thực , Mạc Phỉ  sợ khi  ở riêng với Tiêu Dương. Sau khi chia tay Chu Dĩnh, Mạc Phỉ càng khẳng định trong lòng rằng   thể phụ lòng Chu Dĩnh.
 
 
Nghe Tiêu Dương , Mạc Phỉ lắc đầu từ chối: “Không , em   tâm trạng,  về nghỉ sớm.”
 
 
Vừa lúc  một chiếc taxi trống  qua, Mạc Phỉ vẫy xe, chui  trong, một   , bỏ Tiêu Dương  một .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Chuyện gì thế ?
 
 
Đây là  tránh  ?
 
 
Tiêu Dương  Mạc Phỉ lên xe  , để     như trời trồng giữa gió,  chút câm nín. Đến khi khó khăn lắm mới  bộ về đến khách sạn, Tiêu Dương thấy Mạc Phỉ trong phòng đang thu dọn hành lý,  chút ngạc nhiên:
 
 
“Cô đang  gì ?”
 
 
“Trong  thời gian điều trị ở Luân Đôn, Chu Dĩnh vẫn luôn ở bên em, bây giờ ông nội cô   bệnh, em  thể thờ ơ, em  về nước ở bên cô .”
 
 
Tiêu Dương kinh ngạc : “Ý gì thế,    hiểu? Ý cô là cô  về nước bây giờ ? Cô còn  điều trị nữa mà,  điều trị nữa ?”
 
 
“Không điều trị nữa, vốn dĩ chỉ còn tuần cuối cùng,     cũng  .”
 
 
Mạc Phỉ đóng vali ,    với Tiêu Dương: “Tiêu Dương,  ơn giúp em một việc,  một  thứ em  thể mang về ngay , đợi khi  về nước tiện thể giúp em mang về nhé.”
 
 
“Không  chứ, cô  cần vội vàng đến  ?”
 
 
Tiêu Dương đưa tay chặn Mạc Phỉ , cau mày : “Tiểu thư, cô xem bây giờ là mấy giờ . Người  bây giờ chắc  lên máy bay,  khi  cất cánh ! Cô còn về kiểu gì nữa?”
 
 
Chỉ thấy Mạc Phỉ xách chiếc vali đặt  chân lên, ngữ khí kiên định trả lời: “Em  nhờ khách sạn đặt giúp em chuyến bay về nước lúc rạng sáng .”
 
 
Tiêu Dương  khỏi cảm thán tình cảm sâu đậm giữa hai cô gái , bất lực thở dài: “Cho dù , cô bây giờ đến sân bay chẳng  vẫn  chờ mấy tiếng nữa ? Cô vội vàng  gì?”
 
 
Mạc Phỉ  cúi đầu, nhẹ giọng : “Em chỉ   ở trong khách sạn, em   sân bay .”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-908.html.]
Khóe môi Tiêu Dương khẽ cong lên,  như   hỏi: “Tiểu Phỉ Phỉ, cô đang cố tình tránh mặt  ?”
 
 
Mạc Phỉ lặng lẽ gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “ .”
 
 
Tiêu Dương  ngờ Mạc Phỉ  thẳng thắn thừa nhận như , nụ   mặt càng rõ ràng hơn: “Vậy cô  thể  cho  , tại  cô   tránh mặt  ?”
 
 
Mạc Phỉ cúi đầu: “Anh . Anh  là vì …”
 
 
Tiêu Dương giả vờ ngốc: “  , nếu  thì hỏi cô  gì?”
 
 
Mạc Phỉ hít một  thật sâu, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên,  hề lùi bước mà  thẳng  mắt Tiêu Dương, từng chữ từng chữ : “Tiêu Dương, Chu Dĩnh là  bạn  nhất của em, em  rõ   nên ôm ấp những ảo tưởng viển vông đó về , cũng luôn cố gắng kiềm chế tình cảm .  đôi khi em thật sự  hận bản ,  hận bản    tranh giành…”
 
 
“Chu Dĩnh đối xử với em  , em tuyệt đối  thể phụ lòng cô , từ bây giờ, em sẽ giữ đúng vị trí của .”
 
 
Mạc Phỉ  Tiêu Dương, tiếp tục : “Tiêu Dương, em  rõ  những lời em   tư cách để … Dù  ngay cả bản  em còn  thể sắp xếp  thỏa… Chỉ mong   thể đối xử  hơn với Chu Dĩnh…”
 
 
Nói đến đây, ánh mắt Mạc Phỉ lộ  vẻ bất lực và chua xót. Câu   như đang ám chỉ điều gì đó, sắc mặt Tiêu Dương trở nên  chút khó coi, nhưng nhiều hơn là ngạc nhiên và bối rối.
 
 
Đây là đang chỉ trích  ?
 
 
Mạc Phỉ  hề ngốc, thực  cô      gì về một  chuyện của Tiêu Dương. Có điều đôi khi, bản  còn  thể tự sắp xếp  thỏa, thì  tư cách gì mà . Hơn nữa, cô cũng     chuyên  mách lẻo  lưng,  những chuyện phá hoại tình cảm của hai .
 
 
Tiêu Dương  lời Mạc Phỉ , há hốc mồm kinh ngạc, nhất thời nghẹn lời,    đáp  thế nào.
 
 
“Xin  tránh !”
 
 
Mạc Phỉ  cho Tiêu Dương quá nhiều thời gian suy nghĩ. Cô dùng sức đẩy Tiêu Dương , xách vali lên chuẩn  bước  ngoài, động tác dứt khoát và kiên quyết, dường như  hạ quyết tâm.
 
 
Tiêu Dương cuối cùng cũng  hồn, vội vàng kéo Mạc Phỉ : “Thôi  , cô  cần vội đến ,  sẽ cho máy bay đưa cô về nước.  sẽ gọi Tiểu Vũ đến đón cô, như  cô cũng  cần phiền , những hành lý  cứ để Tiểu Vũ mang về.”
 
 
Có những chuyện cứ thuận theo tự nhiên, quả gượng ép thì  ngọt.
 
 
Khi tiễn Mạc Phỉ lên xe , Anh Hoa cùng con gái Tăng Khả của   xuống xe trở về khách sạn. Lúc , Tiêu Dương  một  ở đó, lẻ loi đơn chiếc, khiến   cảm thấy  chút kỳ lạ.
 
 
Anh Hoa  nhịn  mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Tiêu,  chỉ  một   ?”