Anh   bước lên một bước,   dồn hết sức, tặng cho   một cú đá thẳng  ngực. 
 
Cú đá , chuẩn – mạnh – hiểm. 
 
Cao Văn Bân  đá ngã   đất, thở hổn hển, mãi   hồn  . 
 
Lưu Hồng Ngọc định đỡ   dậy, nhưng vì đang mang thai,  dám dùng sức, loay hoay mãi mà  đỡ . 
 
Hai  đó tưởng  là xong. 
 
Họ đúng là quá mơ mộng . 
 
  đầu  cửa sổ hét lớn: 
 
“Mọi  mau  xem nè! Con trai của Cục trưởng Cao đang đánh  đó!” 
 
Cả hai đều sững sờ. 
 
Họ    ngờ   dám liều lĩnh đến mức .
 
Trước đây  là kiểu   sĩ diện, rơi răng còn nuốt m.á.u  trong. 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 giờ   mới nổi điên, hai  họ lập tức hoảng loạn, luống cuống đóng vội cửa sổ và cửa  . 
 
 bật  lớn,  vang: 
 
“Đừng mà, đừng  đóng cửa sổ chứ.” 
 
“Cửa sổ mà đóng  thì   ai  thấy hai  quang minh chính đại gì nữa.” 
 
“Cái tấm biển treo ở Tử Cấm Thành , mấy trăm năm  là treo sẵn cho hai   đó.” 
 
“Mau  dọn về mà treo lên  chứ?” 
 
Mặt của Cao Văn Bân vốn  đen. 
 
Bây giờ tức đến nỗi từ đen chuyển sang tím, thật sự còn  hơn cả mặt con lừa. 
 
Anh  siết chặt nắm tay, giọng lạnh lẽo và hiểm độc hỏi: 
 
“Lý Ân Ân, rốt cuộc cô   gì?!”
 
04
 
  cái bộ dạng hai  họ như thể tình thâm nghĩa nặng,  xả giận một trận thì thật sự  nuốt trôi cục tức . 
 
Dựa   mà chỉ    chịu đựng căn bệnh viêm tuyến sữa chứ? 
 
Hê hê, dù  bây giờ  sốt ruột là bọn họ. 
 
Còn , chẳng vội gì. 
 
 ung dung khe khẽ hát: “Đường núi ở đây mười tám khúc quanh…” 
 
Ha! 
 
Mười tám khúc quanh của  mà  xoay cho hai  c.h.ế.t  cuồng, thì đúng là  sống  hai  uổng phí ! 
 
Cao Văn Bân thấy    gì,  còn hát hò,  nhịn  gào lên: 
 
“Hát cái quỷ gì đấy?” 
 
“Cô rốt cuộc  gì mới chịu ly hôn?” 
 
Nói xong  bắt đầu chửi bới tục tĩu. 
 
: 
 
“Xì xì! Mau câm miệng  , đừng  ô nhiễm  khí nữa.” 
 
“Loại rác rưởi như ,  mà vẫn   thèm khát!” 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-nam-90-toi-muon-tro-thanh-nu-chinh-manh-me/3.html.]
“Anh  ly hôn thì mau liệt kê danh sách tài sản .” 
 
“Mau chóng chia xong,  ai  đường nấy!” 
 
“Đừng   đây càm ràm như con lừa kêu nữa.”
 
Cao Văn Bân tức giận quát: 
 
“Cho cô cái gì thì lấy cái đó,  gì  chuyện cô  quyền đòi hỏi!” 
 
“Còn đòi danh sách tài sản? Cô đang  mơ giữa ban ngày đấy !” 
 
 khinh thường : 
 
“Anh  sai . Phải là   gì thì sẽ là cái đó.” 
 
Mặt Lưu Hồng Ngọc lập tức co rúm , giọng the thé hét lên: 
 
“Đồ    hổ! Cô dựa   mà  chia tài sản?” 
 
“Cả cái nhà   đồng nào là do cô   ?” 
 
  híp mắt,  sang  với cô : 
 
“Cô hỏi  dựa   ?” 
 
“Dựa  việc  đang trong thời kỳ cho con bú, toà án  thể phán ly hôn.” 
 
“Dựa  việc đứa con trong bụng cô,  đợi nổi đến khi  hết cữ.” 
 
“Dựa  chính sách bây giờ, cô  kết hôn thì đứa bé trong bụng cô, dù sống  cũng  đăng ký khai sinh  .” 
 
Cao Văn Bân  xong, nghiến răng : 
 
“Cho cô căn nhà ở phố Đông, thế là đủ  chứ?” 
 
 mỉm : 
 
“Làm  mà đủ ? Mỗi  một nửa tài sản mới chỉ là mức khởi điểm thôi mà.” 
 
Lưu Hồng Ngọc  thấy thế, như phát điên, gào lên: 
 
“Con tiện nhân ! Đồ ăn mày thối tha! 
 
“Ăn mày mà còn chê cơm nguội,  một tấc   tiến một thước!” 
 
: 
 
“Cô Lưu tam đây  đúng lắm,  một tấc  tiến một thước chứ.” 
 
“Hồi nãy  tính sai , một nửa đúng là  đủ.” 
 
“ còn  nuôi con gái nữa mà.” 
 
“Cả nhà ba ,  với con gái  chiếm hai,  khởi điểm  là hai phần ba chứ!”
 
Lưu Hồng Ngọc tức đến mức lao về phía , túm lấy tóc , miệng thì gào lên: 
 
“Cô  ai là tiểu tam? Ai là tiểu tam hả?” 
 
 đợi đến khi cô  chạm   tóc , mới thong thả : 
 
“Nếu bây giờ  đá cô một cú, thì gọi là phòng vệ chính đáng. Cô  xem, đứa bé trong bụng cô  giữ  ?” 
 
Lưu Hồng Ngọc  xong, lập tức rụt tay , ôm bụng bảo vệ bản . 
 
 tiếp lời: 
 
“Xì xì,  tiểu tam thì cũng   ý thức của tiểu tam chứ.” 
 
“Mái tóc  của , là cha  sinh , quý lắm đó.” 
 
“Cô  giữ lấy đứa con,  là định bồi thường?”