Trùng Sinh Rồi , Ta Phải Báo Thù Thôi - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-12-21 14:08:05
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy Cố Phương Phương vẻ mặt khó sử, Nguyệt Ly quan tâm hỏi: "Thế nào, vẫn quyết định ?"
" , chị họ, em đều bỏ ." Cố Phương Phương bĩu môi , "Đều là đồ ."
"Nếu như , em vẫn là đừng gặp nữa" Nguyệt Ly một lời trúng đích, Cố Phương Phương cảm thấy đề nghị sai, vẻ mặt vốn vui, trong nháy mắt sáng lên, "Chủ ý sai, em lập tức gọi điện thoại cho Hạ Thần."
"Đừng vội." Nguyệt Ly vội vàng kéo cô , Cố Phương Phương lúc thì thông minh, lúc thì ngu ngốc, gặp nhà là chuyện quan trọng, hẹn , thể gặp? cô hi vọng, Cố Phương Phương Hạ Thần cho nhục nhã một phen, đó vẻ mặt tức giận đau khổ của cô , cảm giác sẽ .
"Vậy chị , thế nào bây giờ?" Cố Phương Phương giương mắt Nguyệt Ly.
"Chị nghĩ, em vẫn là mang theo một cái ít tiền nhất cho chị gái Hạ Thần, ấn tượng đầu tiên quan trọng, nếu , về em gả , xảy chuyện, cũng giúp em."
Cố Phương Phương đồng ý: "Chị sai, nhưng nghĩ mang tặng, trong long cảm thấy đang rỉ máu."
Nguyệt Ly khuyên nhủ: "Đứa ngốc, chị chị, thấy em, nhất định cũng chuẩn quà, giá trị nhất định cũng rẻ, bởi vì cái gọi là đứa trẻ bỏ bẫy sói, bỏ mới . Nói chừng, thứ chị tặng, so với thứ em tặng càng giá trị hơn đó?"
Cố Phương Phương cảm thấy Nguyệt Ly phân tích đạo lý, đồng ý, liền chọn trong hộp trang sức đôi khuyên tai ngọc rẻ nhất. "Em , chị họ, may mà chị."
Nguyệt Ly khách sáo : "Đều , giữa em và chị, cần khách sáo như , hiện tại lên như diều gặp gió , đừng quên chị là ."
"Nhất định, nhất định, thời gian còn sớm, em ."
"Ừ."
Nguyệt Ly tới phòng Liễu Dật, tiếp tục ôn bài tập cho , những môn còn , đều là những môn Liễu Dật học tương đối khá, ôn xong nhanh.
Nguyệt Ly định rời , chợt Liễu Dật ôm lấy từ phía , nhiều nụ hôn rơi cái cổ trắng mịn của cô.
"Rất ngứa, Dật, mau dừng ngay." Nguyệt Ly giận .
Cánh môi nhẹ nhàng cong lên, hai mắt đen bóng hiện lên giảo hoạt tinh quang, mới nghĩ sẽ buông cô , ngờ Liễu Dật càng ôm chặt lấy cô, nụ hôn nóng bỏng liền rơi xuống.
Đầu Nguyệt Ly trống rỗng, đầu lưỡi linh hoạt của Liễu Dật chui trong miệng cô, mút lấy nước miếng trong miệng cô, trêu đùa cái lưỡi thơm tho của cô cùng triền miên.
Dưới kỹ thuật hôn cao của , thể Nguyệt Ly dần dần như nhũn , thể sai khiến, may nhờ hai tay của ôm chặt lấy cô, mới ngã.
Sau đó, nụ hôn của rơi cái trán của cô, mắt, gương mặt, cuối cùng nữa trở cánh môi ngọt ngào của cô.
Nụ hôn kết thúc, Nguyệt Ly liên tục thở gấp, cảm thấy cả ngứa ngáy, nhiệt độ trong cơ thể ngừng lên cao, càng hiểu cảm giác lúc , khát vọng đụng .
Liễu Dật trộm hương thành công, trong lòng thoải mái, Nụ hôn triền miên, đặc biệt tuyệt vời. Chỉ là, điều cũng liên tiếp đưa tới phản ứng sinh lý. Cứ việc sắc mặt hồng nhuận, khô nóng, căng trướng đến khó chịu, nhưng đáng giá.
Cuối cùng, khôi phục như thường , vội vàng chạy , vì Nguyệt Ly chuẩn nước nóng.
Chờ lúc trở nữa, Nguyệt Ly tỉnh táo, vẻ mặt chút âm trầm: "Ai cho bất ngờ tập kích em như ?"
Âm thanh của cô nhẹ, nhưng trong lòng Liễu Dật nổi lên sóng gió lớn.
Cậu khẩn trương qua, nắm tay nhỏ bé của cô, dịu dàng chân thành, lấy lòng : "Em , khoảnh khắc em là cỡ nào mê , nhất thời nhịn , cho nên. . . . . ."
"Phốc ——" Nguyệt Ly chợt to ngoài, Liễu Dật lập tức hiểu , Nguyệt Ly đùa giỡn. Chỉ là, thấy nụ vui vẻ của cô, cho dù đùa giỡn, cũng là đáng giá. Ai bảo chính là thích cô như .
Một lát , Liễu Dật mở miệng: "Nước nóng chuẩn , tắm thôi."
"Ừ, Liễu Dật, mới , nét mặt của thật sự khôi hài." Vừa Nguyệt Ly chỉ là thuận miệng hỏi một chút, ngờ thấy biểu tình cầu xin tha thứ của , giống như một con cún nhỏ bỏ rơi, đáng thương tội nghiệp. Đặc biệt đùa, cô nên nhịn xuống, ngờ, nhanh như liền bật .
Nhìn bóng lưng cô rời , Liễu Dật khổ, chính là quá để ý cô , trúng độc của cô , chỉ cần cô vui vẻ, cảm thấy vui vẻ.
Nguyệt Ly vui vẻ tắm rửa, khi tắm xong, đồng hồ, sắp mười giờ , Cố Phương Phương vẫn về, Cô nghĩ, xảy chuyện gì ?
Tốt nhất khó dễ một phen, còn hung hăng nhục nhã, nghĩ tới những thứ , nụ của Nguyệt Ly càng rực rỡ.
"Nghĩ gì thế?" Chợt thấy Nguyệt Ly đến vui vẻ như , Liễu Dật gần hỏi.
Nguyệt Ly suy nghĩ một chút, : "Là về Cố Phương Phương, hiện tại cô như thế nào?"
"Ai ?" Liễu Dật nghi ngờ , "Em hỏi cô gì?"
Nguyệt Ly híp mắt : "Em liền hi vọng cô nhất ngược đãi trở , chúng cùng vây xem bộ dạng sợ hãi của cô ."
Vừa dứt lời, cửa liền mở , Cố Phương Phương nổi giận đùng đùng , Nguyệt Ly thấy, trong lòng cảm thán, quả nhiên như thế, thu nụ mặt, cô dậy tiến lên hỏi: "Em họ, em , chẳng lẽ dễ ?"
Cố Phương Phương ném gói đồ trong tay xuống, cũng để ý nhiều như , đặt m.ô.n.g xuống, đem tức giận trong lòng : "Còn chị gái của Hạ Thần, mở miệng liền bảo em và Hạ Thần chia tay , em là dong chi tục phấn, xứng với Hạ Thần, cách ăn mặc quê mùa, chị họ, chị một chút, em bỏ nhiều tâm tư, đổi lấy đánh giá như , trong lòng em thể thoải mái ?"
(Dong chi tục phấn: Sắc chỉ do phấn son, sắc giả dối, tục tằng)
Nguyệt Ly xong, gật đầu một cái, "Là chị gái của Hạ Thần phân biệt , em gái của chị, là cô gái xinh nhất, em đừng chấp nhặt với chị ."
Nghe Nguyệt Ly như , tâm tình của Cố Phương Phương dịu một chút: "Nói thế nào cũng là con gái của gia đình giàu mà một chút lễ nghi cũng hiểu, cũng may Hạ Thần giảng hòa, đó còn mua ít quà tặng, cũng chị nhận với em, nếu em về sớm ."
Nguyệt Ly : "Xem Hạ Thần quan tâm đến em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-roi-ta-phai-bao-thu-thoi/chuong-42.html.]
Nhắc tới Hạ Thần, giọng của Cố Phương Phương còn tức giận như , giọng cũng nhu hòa ít, " , may nhờ Hạ Thần, ở trong mắt của , em vẫn là tương đối quan trọng một chút."
Nguyệt Ly rõ tình cảm của Hạ Thần và chị gái của , nhất định là cho lệ mà thôi, nhưng cô sẽ vạch trần, cô hãm càng sâu, tương lai sẽ càng khổ sở.
Cô thuận theo lời của cô : "Hạ Thần thật quý trọng em, bỏ để cho em chịu uất ức."
Trên mặt Cố Phương Phương lộ nụ : "Ừ, chị họ, chị thật , tâm sự với chị xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều."
Điều đạt tới mong của Nguyệt Ly, chỉ là, lúc mới cửa, vẻ mặt khổ sở uất ức , xác thực cho tâm tình của cô vui vẻ thoải mái, liền đoán một chút. , , cô gả nhà giàu sẽ còn nhiều khó khăn đang chờ, cô lim lặng xem cuộc vui là .
" , quà của em, em nhận ?"
"Không." Nói đến đây, tâm tình lên trong nháy mắt liền còn, biểu tình chút vặn vẹo, "Chị , chị họ, chị đồ em tặng cho chị là hàng vỉa hè."
Nguyệt Ly cố ý giả vờ như quá tin tưởng: "Chị thật sự như ?"
"Còn giả , tối nay ăn cơm, ăn một bụng khí, đồ ăn ngon bàn, nhưng khẩu vị." Giọng Cố Phương Phương ác liệt, cô thể tức giận với chị gái của Hạ Thần, chỉ thể đem cục tức mang về nhà. Dù cô đang trong cơn giận, Nguyệt Ly hỏi, chỉ thể coi chị như nơi trút giận.
Nụ Nguyệt Ly cứng đờ, ngừng thôi miên chịu đựng, nhưng giờ phút vẻ mặt vặn vẹo, xem cũng là khiến vui vẻ, cùng Liễu Dật liếc mắt , đáy mắt của cũng là nồng đậm ý , dịu dàng cô.
Hiện tại cô để ý tới cô , thích thì , lôi kéo Liễu Dật lên lầu.
Cố Phương Phương chỉ lo tức giận, lẩm bẩm mắng, chờ hồn, Nguyệt Ly và Dật ở đây.
Vào phòng, Nguyệt Ly nhịn to ngoài, ở mặt Liễu Dật, cô thể là chính .
Khác với Nguyệt Ly thỏa thích to, Liễu Dật đến dịu dàng hơn nhiều, ánh mắt của khóa chặt bóng dáng xinh của cô .
Cười đủ , Nguyệt Ly lôi kéo Liễu Dật cùng ở giường.
Nguyệt Ly : "Ngày mai, ? Em lời ."
Liễu Dật suy nghĩ một chút, : "Nếu , hôm nay em giúp ôn bài tập, ngày mai, dẫn em ăn đồ nướng, ?"
Nguyệt Ly đồng ý: "Đồ nướng, ngược sai, em một quen mở tiệm, ngày mai chúng liền ."
"Có quen, cũng yên tâm hơn."
" , xem tình hình của Cố Phương Phương?" Nguyệt Ly thoải mái, nhúc nhích.
"Anh thuận tiện giúp em mở nước nóng, lát nữa gọi em." Liễu Dật xong, đắp chăn cho Nguyệt Ly, mới ngoài.
Xuống lầu , thấy Cố Phương Phương vẫn một ở đó, mặt chút đổi.
Liễu Dật cách cô mấy bước, : "Chị họ, thời gian còn sớm, sớm một chút nghỉ ngơi ."
"Liễu Dật, em chủ ý cho chị." Cố Phương Phương lấy giọng lệnh phân phó Liễu Dật.
Liễu Dật trong lòng lạnh một tiếng, mặt vẫn ôn hòa, hỏi: "Chị một chút, rốt cuộc chuyện gì?"
"Nhà Hạ Thần ai thích chị, để cho bọn họ chấp nhận chị?" Cố Phương Phương vẻ mặt buồn rầu.
Liễu Dật thở dài : "Cái cũng là chuyện một sớm một chiều."
"Vậy em chị nên thế nào cho ?" Ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, : "Em thế nào mà khiến cho dượng di thích em ?"
"Cái dài." Liễu Dật rót cho ly , nhuận nhuận miệng.
"Vậy em ngắn gọn, đơn giản rõ ràng một chút cho chị, để cho chị tham khảo một chút." Lúc , một cô nghĩ thật lâu, nhưng đều tác dụng, cho nên, cô hướng Liễu Dật hỏi một chút.
Liễu Dật lộ vẻ mặt khó xử: "Tình huống của chị và em giống , thể áp dụng ở em, cũng nhất định thích hợp với chị."
"Em cứ , chị quyết định."
Liễu Dật trầm mặc chốc lát, : "Quan trọng nhất là chân thành khéo léo, đối đãi với chân thành, để cho bọn họ cảm nhận tấm lòng của chị, tính tình ngoan ngoãn, sẽ dễ dàng cho thích chị."
Cố Phương Phương thở dài một cái: "Em thì dễ, mới khó."
"Thật thì, những thứ đều khó khăn, chỉ cần chị nghĩ thể gả cho Hạ Thần, tất cả khó khăn cũng sẽ dễ dàng giải quyết." Liễu Dật cổ vũ cô , lấy "Đức" báo oán.
Cố Phương Phương cẩn thận suy nghĩ một chút, chợt hiểu, hướng Liễu Dật cảm kích : "Cám ơn em, em họ, thời gian còn sớm, chị về phòng đây, nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong, vui vẻ trở về phòng.
Liễu Dật khóe miệng hiện lên một nụ lạnh, nhanh biến mất, đó đến phòng tắm, chuẩn nước nóng cho Nguyệt Ly.
Chờ nước nóng chuẩn , trở gọi Nguyệt Ly.
Nguyệt Ly thấy lâu như mới trở về, tò mò hỏi: "Nói cái gì mà lâu như ?"
Liễu Dật : "Cố Phương Phương đang khó khăn nghĩ thế nào để khiển cho nhà của Hạ Thần thích cô , đặc biệt xin giúp đỡ, liền dài dòng mấy câu."
"Kết quả như thế nào?" giọng Nguyệt Ly chút khó chịu.