Ta rửa mặt, chải tóc, mặc quần áo chỉnh tề  bước  ngoài. Dựa  ký ức của kiếp ,   thẳng đến Thọ Khang Đường của Lục mẫu.
 
Diệp thị đang giận dữ tra hỏi Thải Vi: "Nói! Ai cho ngươi cái gan chó dám trèo lên giường của Hầu gia!"
 
Thải Vi quỳ rạp  đất, nhưng  hề sợ hãi, mà còn mạnh miệng đáp trả:
"Lão phu nhân, chính là chủ mẫu sai nô tỳ đến hầu hạ Hầu gia."
 
Muội  của Lục Viễn Trạch là Lục Nhân Nhân xen : “Sao  thể như  , đêm qua là đêm tân hôn của ca ca con,  tẩu tẩu  sai nha  đến hầu hạ ?" 
 
Liễu Phiêu Phiêu  bên cạnh, giả vờ như đang xem trò vui cũng lên tiếng khẳng định: "Lão phu nhân, con nha   đúng là thiếu dạy dỗ, dám cả gan cướp đêm tân hôn của chủ nhân, đáng  đánh chết!"
 
Lời nàng   dứt,   thong thả bước  trong. Ánh mắt sắc bén liếc  nàng một cái. 
 
"Vị tiểu thư  là ai?" 
 
Bị ánh mắt lạnh lùng của  dò xét, Liễu Phiêu Phiêu trong lòng run sợ,  dám  thẳng  mắt . Lục Nhân Nhân nhanh chóng đáp lời  nàng: "Tẩu tẩu, nàng  là khuê mật của , con gái của Hộ bộ Thị lang." 
 
Thực  Liễu Phiêu Phiêu chỉ là thứ nữ của Hộ bộ Thị lang, Lục Nhân Nhânnói như  là để nâng cao  phận cho nàng.
 
Đích tử và thứ tử khác biệt một trời một vực, chỉ sai một chữ thôi mà địa vị  cách xa   nhiều. 
 
 các tiểu thư quý tộc khác ở kinh đô đều khinh thường Lục Nhân Nhân, chỉ  Liễu Phiêu Phiêu là chịu kết bạn với nàng . Nàng  coi Liễu Phiêu Phiêu như khuê mật.
 
Diệp thị lo sợ Liễu Phiêu Phiêu  lộ tẩy, liền  sang chất vấn : "Thịnh thị,   đêm qua ngươi  đưa con tiện tỳ  lên giường của Viễn Trạch ?" 
 
"Vâng, đêm qua Hầu gia  ngài  say rượu, con  sai nha  đến thư phòng hầu hạ ngài . nha  hồi môn vốn  quyền hầu hạ Hầu gia,  gì sai trái?" 
 
Ánh mắt   hướng về phía Liễu Phiêu Phiêu, khẽ nở một nụ  khinh miệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-tien-ngoai-that-cua-hau-gia-di-truoc/5.html.]
 
"Vị tiểu thư đây, cô nương còn  xuất giá,  đến  chuyện riêng trong nhà  khác, thật là thiếu giáo dưỡng, xin mời tránh mặt cho." 
 
Lục Nhân Nhân lớn tiếng bênh vực: "Liễu Phiêu Phiêu    ngoài, nàng  và  như tình tỷ ." 
 
Nghe , Thải Vi đang quỳ  đất còn ngạc nhiên hơn cả , ánh mắt  Liễu Phiêu Phiêu tràn đầy sự ghen ghét. Thì , đây chính là Liễu Phiêu Phiêu,  mà Hầu gia yêu thương! Dung mạo chẳng bằng một nửa tiểu thư nhà , chỉ  dáng vẻ mềm mại như cành liễu, dễ khiến nam nhân thấy mà thương xót. 
 
"Chủ mẫu..." 
 
Thải Vi  định  gì đó,  liền ngắt lời: "Câm miệng! Chủ tử  chuyện, hạ nhân   xen , nếu ,  cũng  bảo vệ nổi ngươi!" 
 
Lòng Thải Vi ấm áp, đôi mắt đỏ hoe gật đầu  lời. 
 
Liễu Phiêu Phiêu lúc  vẫn   Lục Viễn Trạch  vạch trần nàng, cậy  Diệp thị và Lục Nhân Nhân che chở, liền nghênh ngang tiến lên, giọng điệu chua ngoa khuyên nhủ : "Thiếu phu nhân đối đãi với hạ nhân quá rộng lượng , e rằng sẽ  hỏng thanh danh của phủ Định Viễn Hầu." 
 
Ta  lạnh: "Nếu phủ Hầu gia  quy củ, thì   để tiểu cô  xuất giá đến quản chuyện phòng của Hầu gia, càng  để khuê mật của tiểu cô đến  chủ mẫu cai quản gia đình. Nếu chuyện  truyền  ngoài, e rằng cả hai  các ngươi đều chẳng ai dám cưới cho xem!" 
 
Lời   thốt , Lục Nhân Nhân và Liễu Phiêu Phiêu lập tức nghẹn họng, vẻ mặt cứng đờ. Lúc  Diệp thị thực sự lo sợ ảnh hưởng đến việc gả phu của Lục Nhân Nhân  , liền  lệnh: "Hai đứa  ngoài ."
 
Hai  họ lòng đầy ấm ức, miễn cưỡng bước  khỏi sảnh. Diệp thị chuẩn  tìm cách hành hạ . Bà  bày  vẻ mặt nghiêm nghị của bậc trưởng bối để răn dạy: "Thịnh thị, nếu   Viễn Trạch  đem lòng yêu mến ngươi, thì  phận con gái nhà buôn như ngươi vốn   tư cách bước chân  phủ Hầu." 
 
Ta khẽ mỉm , thái độ  hề kiêu ngạo cũng chẳng hề nhún nhường đáp lời bà mẫu cay nghiệt: "Xin  hãy xác nhận  chuyện  với Hầu gia. Chàng  chỉ yêu thích , mà còn quỳ  cổng nhà  thề rằng, đợi khi  bước chân  cửa,  sẽ  còn là con gái nhà buôn nữa, mà sẽ là chủ mẫu của phủ Hầu. Chàng  cho phép bất kỳ ai dám khinh thường , và còn hứa sẽ dùng công danh để xin phong tước vị cáo mệnh cho ." 
 
Ta cố tình  lớn tiếng, đoán chắc Liễu Phiêu Phiêu  rời  sẽ  rõ mồn một. Quả nhiên, Liễu Phiêu Phiêu  ngoài cửa  thấy ,  thể khẽ run lên, trong khoảnh khắc đôi mắt  đỏ hoe. 
 
"Nhân Nhân..." 
 
Thấy vẻ mặt ủy khuất của nàng, Lục Nhân Nhân vội vàng đau lòng an ủi: "Phiêu Phiêu, nàng đừng lo lắng. Đại ca  chỉ yêu một  nàng thôi. Dù   những lời đó cũng chỉ là để lừa gạt Thịnh Vãn Vãn. Đợi khi nàng  sinh con đẻ cái xong, Lục gia  nhận hết gia sản của Thịnh gia , đại ca  sẽ ruồng bỏ nàng  thôi."