Người cha vốn xưa nay thiên vị, hôm nay hiếm thấy lên tiếng bênh vực , khiến nỡ từ chối.
Trên bàn ăn, lão gia nhà họ Chu cùng Phùng di nương cúi đầu khom lưng nịnh bợ Phó Trạch Khải, Chu Dao Huyên thì như câm điếc, còn chỉ cúi đầu lặng lẽ dùng bữa.
“Ninh nhi , đợi phu quân con thăng chức, nhớ giúp đỡ phu một phen. Tỷ với , tương trợ mới .”
Ta chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy mới tinh đeo ngón cái ông , trong lòng lạnh nửa phần.
Kiếp khi cầu cứu ông, ông cũng như bây giờ—
Vừa đếm vàng bạc nhà họ Phó mang đến, khuyên “lấy chồng gốc”.
Ông sống , chỉ là cố tình ngơ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Giống như cách ông đối xử với Chu Dao Huyên bây giờ, ngoài miệng thì hỏi han vài câu cho lệ, nhưng nhiều nhất vẫn là ngọc từ , hái ở vùng nào.
Hai kiếp , cuối cùng cũng hiểu, lòng cha là điều mơ tưởng hão huyền.
“Con đột nhiên thấy khỏe, xin phép về .” Ta dậy dứt khoát.
Phùng di nương liền lên giọng mỉa mai: “Phu nhân quan gia quả nhiên cao quý, thấy nhà thương nhân chúng thật mất mặt ?”
Choang!
Ta ném mạnh bát xuống đất.
“Bài vị của còn đang đặt trong từ đường, đến lượt một ả như bà chỉ tay múa chân?” Ta lạnh. “Chu gia quy củ thì ? Hiện tại là nhà họ Hoắc, ngay cả phụ cũng quyền can thiệp , ngươi thì là thứ gì?”
Phùng di nương xuất từ vùng quê Kim Nam, kiếp khi và Chu Dao Huyên đang đến tuổi bàn hôn luận gả, thì chuyện cũ của bà bỗng truyền rầm rộ khắp kinh thành.
Chu Dao Huyên dung mạo nổi bật, nhưng ngoài đám chỉ nạp , chẳng nhà nào tử tế đến cầu hôn.
Ngay cả cũng vạ lây.
Mãi đến khi nhà họ Hoắc kinh, rõ nội tình, chỉ mối mai khen nữ nhi nhà họ Chu đảm đang, thì ả độc phụ Phùng di nương lấy bát tự của gán cho Chu Dao Huyên.
Nếu vì ả, kiếp cũng rơi hang ổ nhà họ Phó.
Mà phụ , mặc kệ để ả thế.
Một bàn đầy rẫy nam nữ dơ bẩn , kẻ nào cũng khiến buồn nôn.
Nếu vì bài vị của mẫu còn ở Chu gia, cả đời thà chếc cũng diễn vở kịch thêm nào nữa.
“Lão gia!” Phùng di nương vẻ ủy khuất mách lẻo.
Ta lạnh lùng lão Chu gia: “Hoắc Diêu ở biên quan liều mạng chín chếc một sống, ông một lời hỏi han, còn mưu tính dùng công trạng của để trải đường cho tên rể thương nhân của .”
“Đều là con rể, con gái của ông, Chu lão gia, ông thật quá đáng.”
Ta mặc kệ vẻ hổ phẫn nộ gương mặt ông , bước chân rời khỏi Chu phủ.
Trời đột ngột đổ tuyết lớn, như vùi lấp tận gốc phần tình cha con cuối cùng còn sót trong tim .
18
Chỉ vài ngày , tiểu đồng nhà họ Phó đến báo tin: tổ phụ của Phó Trạch Khải qua đời.
Theo lễ nghi, trưởng bối bên nhà em rể chỉ thuộc hàng ngũ phục nhẹ nhất, bắt buộc đến tế bái.
Tiểu đồng nhà họ Phó Chu Dao Huyên bệnh nặng, gặp một .
Ta rõ đây là cái bẫy, nhưng vẫn .
Có vài món nợ, đối mặt mới thể tính cho sòng phẳng.
19
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-lai-muoi-muoi-tu-minh-nhay-vao-ho-lua/9.html.]
Bên ngoài phủ họ Phó treo đầy lồng đèn trắng, mỗi chiếc đều chữ “Điện”
Cả nhà đều mặc đồ tang, ai nấy khăn tang phủ đầu.
Khách đến viếng ít.
Ta bước linh đường.
Ba con trai nhà họ Phó đang tiếp đón khách viếng, ánh mắt đồng loạt dừng .
Bộ dáng điềm nhiên như , tựa hồ khơi dậy thú tính chinh phục nào đó trong bọn họ. Sau vẻ buồn thương giả tạo là ánh khát khao và tăm tối đang hừng hực bốc lên.
Phó Trạch Khải là đầu tiên bước khỏi linh đường, tiến đến mặt . Vì đang mặc đồ tang nên hành lễ.
Ánh mắt lướt qua lưng , thấy một , vẻ mặt thoáng trầm .
Hắn đầy dịu dàng:
“Ta còn tưởng nàng sẽ đến.”
Ta lơ , chỉ lạnh nhạt hỏi:
“Muội đang ở ?”
Phó Trạch Khải gọi hạ nhân đến:
“Dẫn Chu phu nhân đến phòng của phu nhân.”
Ta theo hạ nhân nội viện.
Nội viện nhà họ Phó, vẫn như kiếp — u ám và sâu hút như mê cung.
Ta từng nghĩ, bản sẽ ngày chốn địa ngục .
giờ đây, nhốt trong địa ngục... .
Đường nội viện Phó phủ quanh co ngoắt ngoéo, đầu tới dễ lạc.
Băng qua hai tiểu viện và ba hành lang gấp khúc, bước chân dần chậm . Ta rút cây trâm bạc, giấu tay áo.
Khi đến một nơi hẻo lánh, hạ nhân dừng một cánh cửa, tỏ vẻ nịnh nọt :
“Phu nhân, chủ mẫu nhà chúng ở bên trong.”
“Chủ mẫu dặn, cho hạ nhân , mong phu nhân tự .”
Ta mỉm với :
“Vất vả .”
“Phu nhân khách khí quá, đây là việc nên mà.”
Bỗng lưng , tỏ vẻ kinh hãi:
“Đó là gì thế?!”
Hắn đầu theo phản xạ thì trong nháy mắt, mũi trâm bạc đ.â.m xuyên gáy !
Ngón tay trắng bệch siết chặt lấy phần đuôi trâm, m.á.u từ vết thương thấm dọc theo hoa văn bạc, nhỏ lên cổ áo .
Cây trâm là Hoắc Diêu tặng .
Chàng từng , nữ tử sức yếu, nếu cơ hội tay thì thắng ngay từ chiêu đầu.
Chàng dạy cách đòn bất ngờ, đoạt mạng đối phương.
Cây trâm ngoài vỏ là bạc, bên trong là hàn thiết luyện chế, cùng một chất liệu với thanh kiếm của , sắc bén vô cùng.
Nếu gặp nguy, đ.â.m thẳng cổ họng — kết liễu trong một đòn.
Hạ nhân đổ gục xuống.
Ta tháo thẻ bài và chìa khóa bên hông , đá tung cửa, nín thở, kéo t.h.i t.h.ể phòng.