Chỉ là khi cô lấy quần áo từ tử quần áo đưa cho Vương Văn Quảng, cau mày ghét bỏ.
Triệu Trân Trân rõ nếu bỏ qua cơ hội thì sẽ vuột mất luôn. Cô bước lên gỡ khăn kẻ sọc xuống, cởi áo khoác nỉ, còn tinh nghịch vung tay đánh khẽ một cái, vô cùng nhẫn tâm : “Anh nhất đừng mặc chiếc áo lông cừu nữa!”
Chiếc áo lông cừu Vương Văn Quảng mua ở cửa hàng bách hóa, cũng nhờ mua từ Thượng Hải, mà là năm ngoái bạn học ở nước ngoài của gián tiếp nhờ Hồng Kông mang về. Chất lượng và chế tác đều , đặc biệt là cảm giác khi sờ trơn mềm, mặc lên thích hợp ấm áp.
Vương Văn Quảng bất đắc dĩ , rằng: “Mặc ở bên trong cũng mà, ôi, bộ quần áo của cha thật !”
Triệu Trân Trần chồng trong gương, quả thật, áo kiểu Tôn Trung Sơn may , chất liệu kém, hơn nữa còn cũ, thực sự chút ảnh hưởng đến nhan sắc của Vương Văn Quảng. Tuy nhiên cho dù là như thế thì cũng vẫn trai hơn nhiều so với bình thường.
Cô từ tận đáy lòng khen ngợi rằng: “Văn Quảng, bà em lúc còn sống từng , chỉ cần là thì mặc áo bao gai rách nát cũng thể che đậy, nếu thì mặc quần áo cũng vô dụng!”
Vương Văn Quảng cô thì tâm trạng hơn nhiều, mặc bộ quần áo cũ như thế và xách cặp đựng giấy tờ .
Đại khái là ngày đầu nhận quá nhiều ánh mắt vô cùng kinh ngạc, nên Vương Văn Quảng cũng cảm thấy khó chịu. Ngày hôm yêu cầu đổi về áo khoác nỉ, dễ gì mới chịu đổi một chút, Triệu Trân Trân thể dễ dàng từ bỏ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-165.html.]
Cô phát động đến Trương, hai phụ nữ kẻ xướng họa khen Vương Văn Quảng lên chín tầng mây.
Hôm đó hai chân của Vương Văn Quảng đường mà như đang bay.
Đến ngày thứ ba, còn đợi đổi về, Triệu Trân Trân chuẩn xong “thuốc mạnh”. Cô ở bên cạnh chồng nhỏ giọng tai vài câu, lời xong cũng đợi phản ứng gì mà tự hổ đỏ mặt .
Vương Văn Quảng xong mừng rỡ trong lòng, thấy dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại của cô thì hận thể lập tức ôm vợ lòng. Chắc là ánh mắt của quá cháy bỏng, tiểu Kiến Xương bên cạnh ăn xong bữa sáng nhịn : “Cha! Cha chằm chằm gì ? Trên mặt của gì bẩn ạ!”
Vương Văn Quảng phì , cầm đũa gắp một miếng thịt hầm bỏ bát của vợ.
DTV
Mặc dù bản Triệu Trân Trân thực hiện việc siêng năng tiết kiệm , nhưng chỉ một điểm, cô thể tiết kiệm thức ăn. Những đứa con đều đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng ăn ít một chút, đồ ăn ngon thôi cũng . Bây giờ tiện mỗi ngày đến cửa hàng xếp hàng mua thịt, nhưng ngoài cách vẫn còn cách khác để mua thịt.
Mẹ Trương cứ mỗi tuần sẽ về nhà một chuyến, nhà bà ở vùng ngoại ô, thêm chừng hai trăm năm mươi mét là đến công xã Hồng Hưng. Công xã một đội sản xuất chuyên chăn nuôi, mua thịt thuận tiện, chẳng những thể mua thịt lợn, thịt gà và thịt thỏ cũng đều thể mua. Đương nhiên là thịt mua qua con đường chất lượng , giá cả cũng đắt. Thịt ở cửa hàng thịt là bảy hào nửa cân, ở đây 1 đồng rưỡi, tròn là tăng gấp đôi.
Trước đây Triệu Trân Trân nỡ mua thịt ăn với giá cao, nhưng bây giờ cô nghĩ thoáng , lúc còn thể ăn thì ăn nhiều một chút, còn sẽ là tình cảnh gì.