Lư Chí Vĩ càng lúc càng cau mày hơn.
Thấy quá trưa, trưởng nông trường Đinh tuy cảm thấy vị lãnh đạo trẻ tuổi đến từ Bắc Kinh chút kỳ lạ, nhưng vẫn nhiệt tình : “Chủ nhiệm Lư, nông trường chỗ chúng bì so với trong thành phố, điều kiện còn khá khó khăn, xin chủ nhiệm Lư thông cảm, mời dùng bữa cơm đạm bạc với chúng !”
DTV
Lư Chí Vĩ gật gật đầu.
Trưởng nông trường Đinh đến nhà ăn dẫn Lư Chí Vĩ đến một căn phòng nhỏ, ngay đó một đầu bếp mũm mĩm cũng bước : “Trưởng nông trường Đinh, hôm nay tôm nhỏ mới đem đến đây, thử một đĩa ?”
Trưởng nông trường Đinh định đồng ý thì Lư Chí Vĩ lạnh mặt : “Không cần, phạm nhân ở đây ăn gì, chúng cũng ăn cái đấy!”
Chẳng mấy chốc mang đến hai phần ăn.
Món chính là hai cái bánh bao bằng cách trộn bột ngô với bột mì, rau là củ cải hầm. Tuy dám chắc là thịt, nhưng rõ ràng dùng nước để hầm củ, mà là xào bằng dầu đó đổ thêm nước đun, bên trong còn rắc thêm loại tép rẻ tiền nhất. Ngoài hai món còn một bát cháo bột ngô.
Tất nhiên là bàn về chuyện ngon dở, nhưng cũng tuyệt đối đến nỗi quá khó ăn. Bánh bao ngô hấp khéo, một bữa ăn đối với sức ăn khỏe gần như cũng thể coi là đủ no.
Sau khi ăn cơm xong, Lư Chí Vĩ quan sát nơi ở hàng ngày của những phạm nhân , phát hiện nhà ở tuy đơn sơ nhưng đều sạch sẽ, cảm giác quẫn bách khi đày đến đây. Nhiều còn kê cả bàn học, bàn còn xếp đủ các loại sách vở khác .
Anh cảm thấy cuộc sống của những phạm nhân đày thật sự là !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-247.html.]
Quả nhiên, Trần Hữu Tùng xảo quyệt! Ngoài mặt tỏ tích cực hưởng ứng lời kêu gọi từ bên , mặc dù đúng là phát hiện một vài phần tử tư sản phá hoại nhưng nhân cơ hội đó tay bảo vệ bọn họ. Đây thực chất là hành vi bao che và là sai nghiêm trọng nhất của đường lối chính trị!
Lư Chí Vĩ lộ vẻ chế nhạo, Trần Hữu Tùng xoay thì e là còn dễ dàng như !
Gần đây Kiến Dân vài bạn mới, trong dãy nhà mà Triệu Trân Trân đang ở một gia đình họ Diệp ở dãy trong cùng. Nam chủ nhà là giảng viên trong trường, nữ chủ nhà thì công tác hậu cần ở trường. Hai vợ chồng họ thiện lạ thường, thấy ai cũng mỉm , nhà họ cũng bốn con, nhưng là hai trai hai gái. Con trai lớn bằng tuổi Kiến Dân Kiến Quốc, con trai thứ hai bảy tuổi, con gái thứ ba bằng tuổi Kiến Xương, đứa con gái út nhỏ nhất thì ba tuổi.
Mấy đứa nhỏ trạc tuổi , đặc biệt là con trai cả Diệp Trình và Kiến Dân là bạn học cùng cấp, nhưng một đứa học lớp một còn đứa thì học lớp hai.
Các đường nét khuôn mặt của Diệp Trình trông giống , ngũ quan thanh tú. Cậu bé là một đứa trẻ lễ phép, giống như Kiến Dân, bé cũng ý thức tự giác của một cả.
Có một hôm Triệu Trân Trân đưa mấy đứa trẻ về nhà, Diệp Trình dẫn theo ba đứa em của đến chơi, tay bé còn xách theo một chiếc giỏ tre nông đựng đầy lê vàng.
“Dì Triệu, con gửi dì chút lê, còn kêu con cảm ơn chỗ lạp xưởng dì gửi tặng mấy ngày .”
Triệu Trân Trân mỉm đón lấy chiếc giỏ tre, lấy lê ngoài để trong một gói kẹo sữa.
“Diệp Trình, con gửi lời cảm ơn của dì tới con nhé, nhà con mua ở mà nhiều lê thế ?”
Diệp Trình lắc đầu : “Dì Triệu, tuần cha dẫn chúng con về thăm nhà ông bà ngoại, lê đều là hái từ núi xuống!”