Ngoại trừ xà bông và kem đánh răng là những vật dụng thông thường, còn cơ bản đều là đồ ăn. Cô lấy một hộp sữa bột từ đáy lên : “Bây giờ Tứ Bảo lớn , ít uống sữa bột, bé nhà thầy Ngô còn nhỏ, sữa bột cho bé uống !”
Vương Văn Quảng gật đầu thật mạnh, Ngô Thanh Phương gầy yếu sữa, đứa trẻ mới chín tháng tuổi, cơm ở nhà ăn của nông trường thật sự là thể ăn. Trước đây cháo còn thể múc một ít cho nó ăn, gần đây nữa, hiệu phó Ngô cháu ngoại ông thường đói tới mức gào .
Hộp sữa bột thật sự là tới đúng lúc.
DTV
Vương Văn Quảng nắm lấy tay vợ hỏi: “Kiến Dân Kiến Quốc vẫn ngoan chứ? Kiến Xương cảm lạnh ? Ban đêm Kiến Minh còn quậy ?”
Triệu Trân Trân : “Đều , các con đều lời, đặc biệt là bé Kiến Dân, càng hiểu chuyện hơn so với đây. Anh đừng lo lắng, bình thường bọn nhỏ đều học, thỉnh thoảng cuối tuần thím sẽ qua, khi chị Quách cũng qua giúp em trông con, mệt chút nào! Thật đấy.”
Vương Văn Quảng liếc một cái thấy đôi gò má gầy rõ ràng của cô, mặc dù tin những gì cô nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu Trân Trân quyết định với chồng vài chuyện , nên cô cho mục đích thực sự của chuyến đến Huệ Dương , cuối cùng cô vui vẻ : “Văn Quảng! Bây giờ em mới , chẳng trách ai ai trong công xưởng cũng nghĩ nát óc để bộ phận tiêu thụ. Năm ngoái vì tranh giành vị trí trưởng phòng, Từ Chấn Sơn còn động tay động chân với ! Quả thật tiêu thụ kiếm nhiều tiền! Mấy ngày nay em chạy hàng, chốt nhiều đơn hàng nhưng tính tiền thưởng công xưởng phát cũng một trăm tệ đấy! Nếu như đến cửa hàng bách hóa nhập hàng, dựa theo đơn đặt hàng đó của họ, khi kiếm ít nhất hai trăm tệ nữa, tổng cộng là ba trăm đấy!”
Vương Văn Quảng gật đầu, đau lòng vợ đang phấn khích của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-298.html.]
Trông cô gầy như , khuôn mặt quả dưa chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng một phụ nữ mềm yếu như , ngoài việc một chăm sóc bốn đứa con, còn vì lương đủ cao mà vất vả chạy khắp nơi để kiếm thêm phụ cấp cho gia đình.
Triệu Trân Trân sợ chồng hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Văn Quảng! Anh đừng lo lắng, lương của em tăng , hơn bảy mươi tệ một tháng, sắp bằng lương của giảng viên đó. Cuộc sống vấn đề gì cả! Hơn nữa em vẫn còn năm trăm tệ tiền tiết kiệm lúc , đừng lo nha!”
Vương Văn Quảng gật gật đầu.
Hai vợ chồng tâm sự hết chuyện, nhưng thời gian thăm hỏi sắp hết , Vương Văn Quảng thực sự nỡ để vợ về sớm như . Anh lấy một túi đồ ăn vặt trong túi lớn nhét cho bảo vệ trẻ tuổi của nông trường.
Anh thanh niên cũng dễ tính, nhận lấy bánh rời .
Triệu Trân Trân đau lòng bàn tay của Vương Văn Quảng, thấy góc phòng một bồn nước, dùng xà phòng mang đến cẩn thận rửa cho hai . Sau đó cô bôi một lớp dầu ngao thật dày, dặn dò : “Em cố ý mang đến mấy đôi bao tay, ban ngày việc đừng quên đeo . Buổi tối khi ngủ rửa sạch sẽ như , đó bôi dầu lên, những vết nứt sẽ dần dần liền ! Nếu trời lạnh dễ cóng đến đau!”
Nông trường bọn họ sử dụng vật liệu ở tại chỗ, lúc dệt chiếu thì dùng cỏ sậy ở ven hồ, loại cỏ khô sần sùi se da nên dễ đau tay. Hơn nữa trong quá trình đan chiếu cần ngón tay cử động linh hoạt, vì lẽ nên đeo găng tay là khả thi.
Triệu Trân Trân chuyện , Vương Văn Quảng cũng định cho cô , lời mà gật đầu. Nhìn chằm chằm vợ hai , bất ngờ vươn tay dùng sức ôm vợ lên!