Mặc dù cô cảm thấy khả năng. Quản lý nông trường ở kiếp mặc dù lỏng lẻo hơn, e rằng cũng sẽ thả tù nhân ngoài riêng tư. dù như nhưng cô vẫn thử một .
Trưa ngày hai mươi chín, cô mang con đến nông trường, khi chồng ăn hết hộp thịt kho, cô lấy từ trong túi hai mươi quả trứng gà luộc nhờ lén đưa cho Ngô Thanh Phương.
khi khỏi cổng trại, cô đợi bên đường một lúc, chồng đường cũ.
Cuối năm nhà đến nông trường thăm đông, nhưng chỉ Triệu Trân Trân ngày nào cũng đến, hơn nữa còn cho bảo vệ ở cổng đồ ăn nên cũng coi như chút quen . Chàng trai trẻ tò mò hỏi: “Chị trở về , mỗi ngày chỉ thể tới thăm một !”
Thấy xung quanh ai, Triệu Trân Trân lấy từ trong túi một túi kẹo sữa đưa cho , hỏi: “Trưởng nông trường Lý của các ở đây ?”
Thanh niên trẻ gật đầu, còn bụng chỉ cho cô phòng việc cách đó xa.
Trưởng nông trường Lý lúc đang đóng chặt cửa, đang ăn vụng một ở bên trong.
Nói thật, khi đến nông trường ông chút vui, nhưng trải qua mấy tháng thích ứng, trưởng nông trường Lý cảm thấy vị trí hiện tại của . Nông trường khác với những đơn vị khác, nhiều nghiệp vụ liên quan, vì đóng cửa chính là một thế giới nhỏ bé và ở thế giới ông là lớn nhất.
Cấu hình ban đầu của nông trường vẫn chỉnh, bao gồm cả việc bố trí nhân sự quản lý, mặc dù còn một phó trưởng nông trường nhưng ông ngoài 60 tuổi và dự kiến sẽ nghỉ hưu năm tới. Cho nên chuyện đều quan tâm, hầu hết chuyện đều do trưởng nông trường Lý tự quyết định.
Ông trải nghiệm niềm vui và sự sảng khoái của chế độ độc tài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-324.html.]
DTV
Điểm bất cập duy nhất là nhiều chính sách của nông trường đều bám sát hướng gió của thị chính, mấy ngày cấp truyền đạt là nông trường ăn uống thả cửa. Sau khi tiêu chuẩn bữa ăn của phạm nhân hạ xuống, trưởng nông trường Lý với tư cách là lãnh đạo cao cấp nhất của nông trường lấy gương, bữa sáng và bữa trưa đều ăn ở nhà ăn.
đến tối, một sành ăn như ông lén lút dặn dò phòng bếp một chút đồ ăn ngon, lén lút mang về phòng riêng để ăn.
Đồ ăn thêm của ông tối nay là một đĩa thịt hầm và một đĩa khoai tây cắt sợi xào.
Triệu Trân Trân gõ cửa hai , trưởng nông trường Lý vội vàng giấu đồ ăn còn đang dang dở trong tủ, đó chút vui mở cửa phòng việc.
“Cô là ai? Có chuyện gì?”
Triệu Trân Trân chằm chằm ông mỉm tự giới thiệu, : “Chào ông! là tổ phó Triệu Trân Trân của tổ công tác đại học Bình Thành.”
Trưởng nông trường Lý nhận thấy lời chút lỗ mãng nên cũng : “Xin chào đồng chí Triệu, cô đến nông trường chuyện gì ?”
Triệu Trân Trân trả lời câu hỏi của ông , mà : “Trưởng nông trường Lý, là của công xã Anh Đào, điều kiện của nông trường các công thật sự quá khó khăn! Cán bộ lớn như ông cũng ăn ở nhà ăn giống như phạm nhân, như thực sự quá thiệt thòi cho ông !”
Trưởng nông trường Lý cảm thấy lời của cô đơn giản chính là tiếng lòng của bản , mặt lập tực lộ biểu cảm ấm ức của một kẻ sành ăn.
Triệu Trân Trân : “Lần khi về quê đón tết, trùng hợp gặp trưởng ban Trương, còn nhắc đến ông, dặn dò bất luận thế nào cũng đến đây một chuyến!”
Lời của cô là dối, nhưng thực sự nhiều trưởng ban Trương và vị trưởng nông trường Lý là em họ. Vậy nên con đường quan, trưởng ban Trương vẫn luôn âm thầm giúp đỡ họ.