Vương Kiến Xương đang vẽ tranh chiếc bàn nhỏ trong góc, một chùm nho mọng nước vẽ một nửa, nhưng thấy tiếng em trai đang lớn. Thằng nhóc chỉ đành đặt bút vẽ xuống, qua đó ôm lấy bờ vai nhỏ của em trai : “Em đừng nữa, cả đúng là tính! Anh ba sẽ giúp em xếp một tòa lâu đài mới nhé?”
Trên mặt Tiểu Kiến Minh còn hai hàng nước mắt, nhưng những lời ba thì ngay lập tức, : “Vâng, em xếp xe tàu hỏa!”
Kiến Xương giờ từng xếp qua tàu hỏa bao giờ, trong tay thằng nhóc cầm hai miếng xếp hình ngập ngừng chốc lát. Vương Kiến Dân qua đây, bé với em trai út, : “Tứ Bảo, xin nhé, em bỏ qua cho ?”
Tiểu Kiến Minh uất ức mím môi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý : “Anh cả mau xếp xe tàu hỏa !”
Sau khi xếp xong tàu hỏa, nhóc bệt nền nhà nghiên cứu hồi lâu.
Sau khi ăn cơm xong, khi Triệu Trân Trân xong việc nhà, chơi cùng con một lúc, thật chủ yếu là dạy Kiến Minh Tam Tự Kinh. Cậu nhóc chỉ năng lực biểu đạt ngôn ngữ , mà chịu khó học hỏi. Triệu Trân Trân một câu, nhóc cũng theo một câu, dáng vẻ nghiêm túc.
Trẻ con ngủ sớm, đến chín giờ mà Kiến Xương và Kiến Minh lên giường ngủ.
Vương Kiến Quốc ngáp dài, tự bếp lấy nước nóng , khi rửa mặt đánh răng xong cũng ngủ.
Duy chỉ Vương Kiến Dân cúi đầu ở bàn học, trong tay cầm quyển sách nhưng cũng chẳng tâm trạng nữa.
Triệu Trân Trân vẫy tay về phía con trai cả, : “Kiến Dân, qua đây cạnh nào!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-369.html.]
Vương Kiến Dân xuống bên cạnh , vẫn là bộ dạng trong lòng đầy ắp tâm sự.
Triệu Trân Trân ôm vai con hỏi bé: “Đại Bảo, con chuyện gì trong lòng , là ở trường xảy mâu thuẫn với bạn ?”
Vương Kiến Dân khẽ cau đôi lông mày nhỏ : “Mẹ, lúc còn nhỏ học vượt cấp ?”
Triệu Trân Trân lắc đầu : “Chưa, mấy hôm nay đang định hỏi con đấy, con học vượt cấp ?”
Vương Kiến Dân gật đầu nhanh, nhưng vài giây lắc đầu, : “Mẹ, con học vượt cấp, nhưng con nỡ rời xa các bạn bây giờ. Nếu như học vượt cấp thì học cùng một lớp với các bạn nữa, cũng cũng học với em trai!”
Triệu Trân Trân trìu mến xoa đầu con trai cả : “Kiến Dân của chúng là một bạn nhỏ coi trọng tình nghĩa, hỏi con nhé. Nếu như nghĩ đến những lý do , con học vượt cấp ?”
DTV
Vương Kiến Dân lập tức gật đầu, : “Vâng, những bài học mà giáo viên dạy gần đây con đều cả! Những bài tập của lớp ba con cũng đều học xong . Mẹ, con học những kiến thức mới!”
Triệu Trân Trân tán thưởng : “Kiến Dân, với con một chuyện, bất kể sự lựa chọn nào của mỗi đều trả giá cho sự lựa chọn . Ví dụ như con chọn việc học vượt cấp, thể sẽ xa cách bạn học hiện tại của . Nếu như con chọn vượt cấp, thì khi con nghĩ chuyện sẽ cảm thấy chút tiếc nuối, đây chính là cái giá trả của sự lựa chọn.”
Vương Kiến Dân cau mày, do dự bảy tám phút, cuối cùng cũng mở lời: “Mẹ! Con chọn học vượt cấp!”
Triệu Trân Trân gật đầu : “Kiến Dân, cuộc đời của con còn dài, sẽ càng thêm nhiều bạn. Nếu như con chọn việc học vượt cấp, thì từ bây giờ, mỗi ngày khi tan học sẽ giám sát con tiếp tục học những bài học của lớp ba. Đừng quên cha con từng , con chỉ thể học vượt cấp khi mà mỗi môn học điểm thi của con đạt chín mươi tám điểm!”
Vương Kiến Dân gật đầu lia lịa, một cách tự tin: “Mẹ, nếu con thi điểm tối đa thì sẽ học vượt cấp!”