Người trông trẻ của nhà trẻ quen Kiến Dân và Kiến Quốc, : “Mẹ các con ? Kiến Minh ai đón, lúc nãy còn đấy!”
Vương Kiến Dân trả lời: “Mẹ lẽ chuyện, chúng con đón em trai về nhà!”
Hai em đón em trai nhỏ xong, đến trường mẫu giáo đón em ba Kiến Xương.
Sau khi trường mẫu giáo tan học, mắt từng bạn nhỏ đều đón về, chậm trễ tới, Tiểu Kiến Xương vô cùng sốt ruột, nôn nóng lòng vòng trong phòng học. Cô giáo vì để an ủi thằng nhóc, để thằng nhóc ghế vẽ tranh, thằng nhóc mới định . Một quả bưởi lớn còn vẽ xong, thấy hai trai và em trai nhỏ đến .
Vương Kiến Xương chạy như bay đến, lớn tiếng hỏi: “Anh cả hai, còn đến?”
DTV
Vương Kiến Dân trả lời : “Mẹ lẽ công việc bận rộn, chúng về nhà !”
Nhìn thấy giờ tan đến , nhưng khí trong phòng họp náo nhiệt, lẽ là đây từng thảo luận vấn đề tương tự, bài phát biểu của mỗi đang đây đều cực kì tích cực. Về phía công đoàn, đặc biệt là phó chủ tịch Lôi Chấn Hoa, bài phát biểu của dài, hơn nữa chủ đề kéo cũng khá xa. Thậm chí là từ lịch sử của huyện Huệ Dương, một gần nửa tiếng đồng hồ.
Biểu hiện của phó chủ tịch huyện Bạch cũng tầm thường, những phát biểu thường xuyên, mà còn yêu cầu tất cả nhân viên tham dự cuộc họp xin phép nghỉ sớm khi cuộc họp kết thúc.
Có lẽ điều nhắm Triệu Trân Trân cô, nhưng sự thật chính là như . Cô và chị Quách đều nhốt ở phòng họp, mà Kiến Xương và Kiến Minh nhốt ở trường học ai đến đón.
Tất nhiên , trường mẫu giáo và nhà trẻ đều là của nội bộ chính quyền huyện, cho dù đón muộn , cũng đến mức xuất hiện vấn đề khác, các giáo viên sẽ chăm sóc cho hai bé.
dù như , Triệu Trân Trân cũng lòng như lửa đốt, cô nhân cơ hội khi Lôi Chấn Hoa nữa phát biểu khỏi phòng họp, điên cuồng chạy cả quãng đường, may mà ở cửa thấy bốn đứa trẻ tay nắm tay trở về.
“Đại Bảo Nhị Bảo, hai con đón em ?” Nhìn thấy bọn trẻ, Triệu Trân Trân kinh ngạc vui mừng.
Kiến Dân gật đầu với và : “ , ơi, mới tan ?”
Vương Kiến Xương : “Mẹ ơi, con đói !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-404.html.]
Kiến Minh cũng cố gắng buông tay hai , : “Mẹ ơi! Bế!”
Triệu Trân Trân dám ở thời gian quá lâu, cô với bọn trẻ, : “Tam Bảo Tứ Bảo, các con , hôm nay bận, để cả hai trông các con, đói thì ăn bánh quy . Mẹ bận việc xong sẽ về ngay ?”
Cô xong, Kiến Dân lập tức hiểu chuyện : “Mẹ cứ , yên tâm, con với em hai thể chăm sóc các em!”
Vương Kiến Quốc ở bên cạnh cũng sức gật đầu.
Tiểu Kiến Xương tuy rằng quá vui vẻ, cũng : “Mẹ ơi, mau chóng trở về nhé!”
Chỉ Kiến Minh gì, chu đôi môi nhỏ , nước mắt lấp lánh trong đôi mắt to.
Triệu Trân Trân xuống ôm lấy các con, : “Tứ Bảo ngoan, nhanh sẽ trở về, con chẳng là nhóc dũng cảm ?”
Kiến Minh gật đầu.
Triệu Trân Trân : “Vậy nhóc dũng cảm sẽ , cũng ?”
Vương Kiến Dân bế em trai nhỏ lên, dỗ nhóc: “Tứ Bảo, em ăn bánh quy vị gì, vị sữa bò là vị dâu tây?” Sự chú ý của nhóc lập tức di chuyển, còn nữa, mà là bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Triệu Trân Trân điên cuồng chạy cả quãng đường trở về phòng việc.
Vương Kiến Dân và các em trai trở về trong nhà, bé dẫm lên ghế đẩu lấy thùng bánh quy xuống, mỗi đều chia mấy cái.
Vương Kiến Quốc ăn hết một cái, : “Anh, em vẫn đói!”
Vương Kiến Xương cũng nhanh ăn hết, càm ràm : “Em ăn bánh quy, em ăn cơm!”