Lúc mới hơn mười giờ sáng, Vương Văn Quảng bước khỏi cổng tòa thị chính, dọc theo con phố quen thuộc, nhưng trong lòng thực sự chút bỡ ngỡ.
Ngôi nhà trong khu tập thể của trường đại học vườn nhà trống, thể trở .
Triệu Trân Trân và bốn đứa con ở , thì đó mới là nhà của .
Tuy nhiên, khi do dự một lúc, Vương Văn Quảng quyết định về nhà thăm cha một chút.
Mấy tháng , bởi vì con trai và con dâu ly hôn nên hai vợ chồng Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên một lòng nuôi bốn đứa cháu hoặc ít nhất là đón hai đứa về bên cạnh , tuy nhiên hao tâm tổn sức mãi mà chuyện cũng thành. Hai vợ chồng già vì chuyện mà tức giận, Vương Giá Hiên nhanh buông xuôi nhưng Tào Lệ Quyên vẫn luôn ôm một bụng tức. Sau đó bà bất chấp khó khăn đến Huệ Dương một chuyến, phát hiện các cháu đều nuôi dưỡng , hơn nữa bởi vì một thời gian gặp nên rõ ràng còn thiết với bà nội .
Mặc dù bà trẻ con chính là như , chúng còn thực dụng hơn lớn. Ai ở bên cạnh, ai đối xử với chúng, ai ở cùng thời gian dài hơn thì sẽ ỷ thiết với đó.
trong lòng bà vẫn thất vọng.
Sau khi từ Huệ Dương trở về, Tào Lệ Quyên trầm mặc vui nhiều ngày, ngoại trừ thời gian đến bệnh viện khám bệnh, thật sự rảnh rỗi, vì bà thêm một sở thích mới. cũng thứ mới mẻ gì, bà nền tảng quốc họa từ khi còn nhỏ, nhưng hiện giờ đang tìm nó. Không thể phủ nhận nếu tu dưỡng bản thì hội họa quả thực là một lựa chọn tồi.
Đôi khi Tào Lệ Quyên thậm chí thể quan sát một bông hoa trong nửa buổi sáng, chỉ để vẽ khoảnh khắc nhất của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-440.html.]
DTV
Hai vợ chồng già một trồng hoa, một vẽ tranh, chung sống hòa thuận thể tận hưởng cùng , cuộc sống cũng hòa hợp hơn .
Sáng nay Tào Lệ Quyên ở trong sân vẽ xong một bức tranh, thấy thời gian còn sớm thì gọi chồng: “Lão Vương! Hôm nay đến lượt ông nấu cơm nhé, hôm qua một lọ nước sốt thịt băm, trưa nay chúng nấu ít mì ăn đơn giản nhé!”
Vương Giá Hiên từ trong phòng chái , tay dính đầy bùn hoa, : “Được, nấu đây. Kim chi mấy ngày lẽ ăn , lát nữa gắp một đĩa ăn với mì!”
Tào Lệ Quyên là Thượng Hải nên khẩu vị giờ đều thanh đạm, nhưng gần đây bà đến thăm nhà họ Quý, học cách muối kim chi từ của Quý Đông. Bởi vì bên trong ớt nên lúc đầu chỉ cho chồng ăn, đó bà nếm thử một chút củ cái ở trong đó, chua giòn chỉ một chút vị vay, ngờ ngon.
Vì mỗi bữa ăn của hai vợ chồng đều thể thiếu một đĩa kim chi.
Vương Giá Hiên vặn vòi nước rửa tay, thở dài : “Ngày tháng trôi qua thật nhanh, Trung Thu qua từ lúc nào! Hai tháng nữa đồng , khi đông hai tháng đến Tết!”
Tào Lệ Quyên đặt cọ vẽ hộp, tháo kính và : “ đó!” Nói xong thở dài một : “Cũng hiện giờ bốn đứa trẻ như thế nào. Lần đến, bọn trẻ mặc dù vẫn , Tam Bảo Tứ Bảo đều mũm mĩm, nhưng ăn mặc tệ, quần của Nhị Bảo còn vá!”
Vương Giá Hiên phủi tay, : “Đã là lúc nào mà còn tính toán chuyện ?
Viện trưởng Phùng ở bệnh viện của bà nửa năm gần đây đều mặc quần áo vá, chẳng lẽ ông mua nổi quần áo ? Đó để cho ngoài thấy ? Trong thư Quế Sinh , tình hình hiện giờ ngày càng bất , một nơi loạn hết , ai thể kiểm soát . Chỗ chúng vẫn coi là , bà ngoài cũng nên khiêm tốn một chút!”